Giang Tiểu Bạch bĩu môi nơi một câu rồi đột nhiên bị Đỗ Tiêu Vũ đánh một cái vào cánh tay.
“Tỉnh chưa hà? Người khác thì đều cố ăn diện, còn con thì sao hà, trang điểm làm tóc xong lại ngủ say như chết trên xe, còn không xem xem có chảy nước miếng không đư Giang Tiểu Bạch nhận lấy cái gương và nhìn thoảng qua, sờ lên bên miệng mình: “May quả, rất sạch sẽ, lúc ngủ con không chảy nước miếng”
Lớp trang điểm cũng không sao, hoàn mỹ!
“Bôi lại son đi, rồi chúng ta đi vào. Vốn dĩ bà con đã không thích mẹ con chúng ta rồi, nếu lát nữa lớp trang điểm của con có vấn đề gì thì chắc chản bà ấy sẽ càng ghét chúng ta hơn, hôm nay là tiệc mừng thọ, ể xảy ra sự cố gì.”
“Vâng vâng” Giang Tiểu Bạch nhận lấy cái gương, vừa bôi son vừa như vô tình nói: “Thật ra con cảm thấy bà nội đã ghét mẹ con mình thì cho dù chúng ta có làm gì thì bà vẫn sẽ ghét chúng ta thôi.”
“Haiz” Đỗ Tiêu Vũ thở dài: “Con nói không sai, nhưng chúng ta vẫn phải giữ thể diện cho bà ấy, nói thế nào thì bà ấy cũng là mẹ của ba con, nếu như không phải vì mặt mũi của cha con thì mẹ cũng không muốn tới đây để phải chịu đựng đủ thứ. Đúng rồi, bao giờ thì bạn trai con tới?”
Nhắc tới Tiêu Túc, vẻ mặt Giang Tiểu Bạch lập tức trở nên phức tạp, chỉ đành vội vàng nói sang chuyện khác: “Mẹ, mẹ xem có phải lông mi bên này của con rơi mất rồi không?”
“Cái gì?” Đỗ Tiêu Vũ nghe thấy thế thì lập tức có cảm giác gặp nguy hiểm, lập tức tiến tới kiểm tra cho.
Giang Tiểu Bạch.
Sau khi kiểm tra, mẹ Giang nhận thấy không có gì bất thường, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Không có vấn đề gì, đã tô son xong chưa?”
“Rồi a.”
Giang Tiểu Bạch nhét gương trang điểm và son môi vào trong túi xách của mình, sau đó chủ động mở miệng nói: “Chúng ta đi vào đi a?”
“Được.”
Bởi vì có vụ việc nhỏ nhặt xen vào, mẹ Giang rất nhanh đã vứt vụ việc của Tiêu Túc ra sau đầu, cùng với đứa con gái của mình bước xuống xe, lúc đi vào trong khách sạn còn ở một bên dặn dò nói: “Ngày hôm nay không hề giống với mọi lần, chú cả của con đã mời rất nhiều người đến, vì vậy con phải biểu hiện cho tốt, phải để cho bọn họ biết được, tuy rằng mẹ và ba con chỉ sinh được một đứa con gái, nhưng mà con lại giỏi hơn bọn họ rất nhiều, có biết chưa?”
Giang Tiểu Bạch: “Mẹ à….. Tại sao con phải so đo với người khác chứ? Con không muốn làm, con lười lắm”
“Đứa nhỏ ngốc, đây sao nói là con so đo với người khác chứ? Là con đang giành mặt mũi cho mình, conchính là đứa con gái duy nhất của ba mẹ, đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm này rồi.”
“Ồ.”
Giang Tiểu Bạch thở ra một hơi dài, thật là mệt mỏi mà.
Cả hai người đang đi vào bên trong, ngay bên cạnh cũng có vài người kết giao thành một nhóm đi về phía này, Giang Tiểu Bạch nhìn từ xa thấy trông rất quen måt.
Khi cô ấy vừa đang muốn hỏi mẹ Giang những người đó có phải người quen hay không, liền nghe thấy một tiếng kêu lớn: “Đó là Tiểu Bạch phải không?”
Mẹ Giang nghe thấy giọng nói này, vừa quay đầu nhìn, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
“Là bác hai của con và Giang Mai.”
Giang Mai?
Nghe thấy cái tên này, hứng thú của Giang Tiểu Bạch lại giảm xuống một chút.
Giang Mai bằng tuổi với cô ấy, lúc trước khi còn ở trường vô cùng thích so đo với cô ấy, hơn nữa luôn thích giành lấy đồ của cô ấy, thật ra cũng không phải là món đồ của cô ấy.
Chỉ là mỗi khi nhìn thấy Giang Tiểu Bạch đang có món đồ gì, Giang Mai liền muốn có được món đồ đó, dù sao cũng là vội vàng muốn chứng minh bản thân cô ta.
Ví dụ khi Giang Tiểu Bạch đang học cấp ba, có một người con trai xuất sắc về hoàn cảnh gia đình lẫn học tập theo đuổi Giang Tiểu Bạch, nhưng mà Giang Tiểu Bạch làm sao lại rảnh rỗi để ý đến đối phươngchứ? Mỗi ngày cô ấy ngoài đi đến căn tin ăn cơm ra, thì chính là ôm lấy các loại tác phẩm văn học khác nhau, ngay cả thời gian tan học cũng lấy để đọc sách.
Vì vậy người con trai kia đã gửi thư tình đến cho Giang Tiểu Bạch đến mấy lần, cuối cùng cũng bị Giang Tiểu Bạch lấy làm kẹp sách.
Giang Mai không biết từ đầu nghe được thông tin này, sau đó liền bắt đầu theo đuổi ngược lại người con trai đó, cuối cùng sau khi dễ dàng có được đối phương, liền chạy đến khoe khoang ở trước mặt Giang Tiểu Bạch.
Giang Tiểu Bạch của lúc đó: “…..