Sau đó Hứa Yến Uyển ở bên kia im lặng thật lâu, sau đó mới nói: “Em gái Minh Thư, chị biết em nghĩ cho chị, nhưng mà… Chị đã nói rồi, chị không muốn chịu bất cứ sự giúp đỡ của ai, chị hi vọng có thể dựa vào năng lực của bản thân mà vực dậy nhà họ Hứa, chị không thể để cho cha mẹ chị thất vọng. Cho nên, cảm ơn ý tốt của em, thế nhưng chị thực sự không nhận được.”
Hàn Minh Thư: “Chị Yến Uyển, chị hiểu lầm rồi sao? Chức vị trống ghế trong công ty cũng không phải em đặt ra, em chỉ kêu chị đi thử một chút, chị nộp nhiều hồ sơ xin việc như vậy rồi, nộp thêm một công ty nữa có sao đâu? Huống hồ, năng lực bản thân chị như thế nào, chị không rõ sao? Sau khi chị nộp hồ sơ xin việc, có thể thông qua để phỏng vấn hay không đều phụ thuộc vào bộ phận nhân sự của công ty quyết định, đây sao có thể tính là giúp chị chứ?”
“Cái này.……”
“Chị yên tâm đi, em cũng vừa mới phát hiện chức vụ kia bị để trống, hơn nữa đã được một khoảng thời gian rồi mà vẫn chưa tìm được người thích hợp. Hơn nữa em cũng đã nói với chị, nếu chị vào làm ở tập đoàn tập đoàn nhà họ Dạ thì chỗ ở của chị cũng sẽ được giải quyết, bởi vì phúc lợi của nghề đó rất tốt, được trợ cấp một chung cư nhỏ, thích hợp với một cô gái như chị.”
Nghe đến đó, Hứa Yến Uyển có chút động tâm Thế nhưng mà, cô ta thực sự không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác, luôn cảm thấy như thế rất là khó xử.
Hơn nữa, cô ta vốn rất thích Hàn Thanh, nếu như tiếp nhận sự giúp đỡ của em gái Hàn Thanh, như vậy về sau cô ta…. Còn mặt mũi gì mà đứng trước mặt Hàn Thanh nữa?
Nghĩ tới đây, Hứa Yến Uyển cười khổ một tiếng, sau đó nói: “Em gái Minh Thư, thật sự vô cùng cảm ơn em, nhưng mà… Chị không thể nhận lời được, thật xin lỗi.”
Hàn Minh Thư đa nói rõ ràng như vậy rồi, không ngờ rằng đối phương lại từ chối, đây là có chuyện gì?
Sau khi cụp điện thoại xong, Hàn Minh Thư liền coi mình là Hứa Yến Uyển, tưởng tượng ra tình trạng trước mắt của cô ta, nếu như em gái của người mình thích muốn giúp đỡ mình, đoán chừng cô cũng sẽ từ chối.
Hóa ra là như vậy….
Ánh mắt Hàn Minh Thư chìm mấy phần.
Cô không ngờ tình cảm của Hứa Yến Uyển đối với anh trai mình lại sâu đậm như vậy.
Thế nhưng mà không phải hai người bọn họ đã không liên lạc rất nhiều năm rồi sai? Vì sao lại có tình cảm sâu như vậy? Chẳng lẽ trong những năm nay Hứa Yến Uyển không tìm bạn trai khác? Hoặc là …..
Hàn Minh Thư cảm thấy sự tình có chút không đúng, thế là cô lại lần nữa gọi điện cho Hứa Yến Uyển, hẹn cô ta ra ngoài gặp mặt nói chuyện.
Hai người ngồi trong quán cà phê, cả hai bên đều không nói gì.
Hàn Minh Thư nhìn bộ dạng của Hứa Yến Uyển, cảm thấy cô ta đại khái cũng đoán được chút gì đó, thế là cô thản nhiên cười, chủ động mở miệng: “Chị Yến Uyển, trước kia hia nhà chúng ta cũng có qua lại với nhau, mặc dù giao tình của chị với em không sâu như vậy, nhưng mà khi bé chị cũng từng bế qua em, nói thế nào thì chúng ta cũng có một chút xíu giao tình nhỉ? Quả thực là em rất muốn giúp chị, nhưng em cũng hiểu được tâm tình không muốn nhận sự trợ giúp từ người khác của chị Cho nên em chỉ giới thiệu công việc cho chị, về phần có thể lấy được công việc này không thì còn phải xem vào năng lực của chị, cho dù là như vậy thì chị cũng không đồng ý sao?”
Nghe vậy, bàn tay đang cầm chén cà phê của Hứa Yến Uyển siết chặt thêm mấy phần, cô ta ngẩng đầu lên yên lặng nhìn Hàn Minh Thư.
“Thật xin lỗi.”
Hàn Minh Thư thờ ơ cong môi, bình tĩnh bưng chén cà phê lên uống một ngụm, sau đó mới hỏi: “Chị Yến Uyển, có thể nói cho em biết vì sao chị không thể tiếp nhận không?”
Hứa Yến Uyển không nói gì, chỉ là sắc mặt khó coi.
“Nếu chị Yến Uyển không nói, chi bằng để cho em đoán một cái?”
Nghe Hàn Minh Thư nói vậy, Hứa Yến Uyển không nhịn được ngước mắt nhìn cô một cái, ngũ quan của Hàn Minh Thư rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, nhìn không có bất kỳ tạp chất gì, thanh tĩnh giống như nước trong, giống như có thể nhìn thấu hết tất cả.
Và bây giờ cô đang nói với cô ta một cách bình tĩnh, để cô đoán một cái?
Trong lòng Hứa Yến Uyển bỗng nhiên có chút bối rối, chẳng lẽ… Hàn Minh Thư đã nhìn thấu tâm tư của cô ta?
Cái này, không có khả năng đầu nhỉ?”
“Chị Yến Uyển?” . Truyện Quan Trường
Hàn Minh Thư thấy cô ta thất thần thì liền gọi cô ta một câu.