Sau khi hàn huyên với Hàn Minh Thư vài câu, người phụ nữ kia lại hỏi thăm Hàn Thanh.
Hỏi anh trai cô bao giờ trở về, Hàn Minh Thư giật mình, người phụ nữ này rất yên tĩnh, mấy ngày nay đều không làm cái gì, yên tĩnh đến nỗi suýt nữa cô quên có người này tồn tại.
Hiện tại cô ta chủ động nhắc tới Hàn Thanh, trong lòng Hàn Minh Thư thầm nghĩ, chắc hẳn là cô ta rất tin tưởng anh trai của cô, mà anh trai của cô thì mới trở về vào đêm qua.
Hàn Minh Thư không phải người sẽ lừa gạt người khác.
Thế là cô liền nói: “Anh trai tôi mới trở về tối hôm qua, nhưng mà chắc là bây giờ anh ấy vẫn đang nghỉ ngơi, em sẽ nói chuyện này với anh ấy, sau đó sắp xếp cho hai người gặp mặt, được không?”
Người phụ nữa kia lập tức cảm kích: “Cảm ơn, Minh Thư… Thật cảm ơn”
Thế là đến lúc xế chiều, sau khi Hàn Minh Thư xác định là Hàn Thanh đã nghỉ ngơi tốt thì mới gọi điện thoại cho anh ấy để nói chuyện này.
Hàn Thanh ở đầu bên kia im lặng một lúc lâu, nói ra một cái tên.
“Yến Uyển?”
Yến Uyển.
Nghe thấy cái tên này, phản ứng đầu tiên của Hàn Minh Thư là một cái tên thật dịu dàng.
Cô thản nhiên nói: “Em quên không hỏi tên cô ấy, đại khái là cô ấy cảm thấy xấu hổ cho nên không nói cho em biết tên của cô ấy là gì, hóa ra là tên là Yến Uyển à?”
“Có lẽ vậy, trong ấn tượng của anh thì hẳn là tên này, nhưng mà….”
Hàn Thanh dừng lại, sau đó lại giải thích với Hàn Minh Thư: “Nhà họ Hứa từng có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Hàn chúng ta, cũng xem như là hai gia tộc, chỉ là sau khi mẹ qua đời chưa được bao lâu, nhà bọn họ bắt đầu di cư sang Canada, sau đó cả hai bên đều mất liên lạc, không ngờ rằng cô ta lại trở về, cũng không biết hai bác nhà họ ứa bây giờ thế nào, bọn họ cũng về sao?”
“Cái này…”
Hàn Minh Thư chỉ nói là nhìn thấy một mình người này, đại khái là Hàn Thanh không biết đối phương đã nghèo túng thành cái bộ dạng gì, cho nên cô đã miêu tả ngắn gọn lại một chút. . Truyện Trinh Thám
“Nghèo túng?” Hàn Thanh im lặng một chút, sau đó mới nói: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Cái này… Em cũng không rõ lắm” Hàn Minh Thư nhớ đến câu nói Hứa Yến Uyển nói với nhân viên công tác sân khấu, không khỏi nghĩ tới Tiểu Nhan.
“Anh, hai người muốn gặp mặt không? Em đã sắp xếp cho cô ta ở trong một khách sạn, nếu như anh muốn gặp mặt thì em sẽ sắp xếp.”
“ừm”
Hàn Thanh đồng ý.
Năm giờ chiêu, Hàn Minh Thư sắp xếp một bữa cơm tối, sau khi giao Giá Đỗ Nhỏ cho Dạ Âu Thần xong thì cô dự định đi ra ngoài một mình.
Kết quả là Dạ Âu Thần nói không yên tâm cô, nhất định phải mang theo Giá Đỗ Nhỏ đi theo.
Sau đó Đậu Nành nói là mình đã rất lâu chưa gặp cậu, rất là nhớ cậu, cho nên muốn đi cùng.
Rõ ràng chỉ là buổi gặp mặt của ba người, cuối cùng lại lòi thêm ba người nữa.
Ừm, chính là Dạ Âu Thần cùng hai của nợ.
Hàn Minh Thư tức giận nhìn hai ba con Dạ Âu Thần và Đậu Nành, nói: “Rõ ràng là em sắp xếp cho người khác gặp mặt, hai người cứ dòi đi theo, nhỡ đâu lát nữa khiến người ta xấu hổ thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Dạ Âu Thần không đổi nói: “Chỉ là đi nói chuyện, không phải đi xem mắt, có cái gì mà phải xấu hổ?”
Ý của anh là không phải là nam nữ đi xem mắt, chỉ là mọi người cùng nhau quây quần ăn một bữa cơm mà thôi, không có cái gì mà phải xấu hổ cả.
Đậu Nành ở bên cạnh hiếm khí có chung ý với ba mình: “Đúng vậy đó mẹ, dì Tiểu Nhan chính là mợ tương lai của con, cậu đi gặp mặt người phụ nữ khác, con phải thay mợ tương lai trông chừng cậu.”
Người phụ nữ kia không rõ lai lịch, hơn nữa Đậu Nành cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện của cô ta với nhân viên công tác, cho nên khi cậu bé vừa nghe thấy cậu mình đi gặp người phụ nữ kia thì lập tức cảnh giác, nhất định phải đi theo mẹ để trông chừng cậu.
Hừ.