Hai người tiếp tục cãi vã, càng nói chuyện sau đó càng không thể chịu nổi. Hàn Minh Thư chỉ đơn giản giả vờ như không nghe thấy, Đậu Nành đứng bên cạnh và phàn nàn, và Dạ Âu Thần để cậu bé trở lại. Đậu Nành chỉ có thể đáng thương nắm lấy cổ áo Hàn Minh Thư: “Mẹ, ba bắt nạt con, mẹ giúp Đậu Nành.”
Vẻ mặt của Đậu Nành rất đáng thương, có vẻ như cậu bé đã bị ức hiếp rất nhiều, Hàn Minh Thư chỉ nhìn lướt qua đã cảm thấy rất mềm lòng, cô liếc nhìn Dạ Âu Thần: “Đừng bắt nạt thằng bé, thằng bé vấn chỉ là một đứa trẻ, anh lại đi so đo với một đứa trẻ?” .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Nghe thấy thế, Đậu Nành nhìn Dạ Âu Thần đầy đắc ý.
“Ba nghe thấy chưa, nếu ba mà còn bắt nạt Đậu Nành thì mẹ cũng không cần ba nữa!” Dạ Âu Thần cười khẩy, thằng nhóc thối này dám uy hiếp anh, lần trước, ngay lần đầu tiên gặp nhau đã giáng cho anh một bai tai, đánh đến mức anh ngu người luôn, rồi còn lừa người làm ba này, sau khi nhận ra thằng bé không giống những đứa trẻ bình thường, Dạ Âu Thần cũng không đối xử với thằng bé như với một đứa trẻ nữa.
Anh cười khẩy một cái: “Thế à? Nhưng mẹ con lại là người phụ nữ của ba, ba là ba của con, ông đây mới là người có tiếng nói.”
“Dạ Âu Thần!” Hàn Minh Thư quát anh.
Dạ Âu Thần hoàn hồn lại, anh nhìn cô một cái, phát hiện Hàn Minh Thư không vui nhìn mình: “Anh nói cái gì trước mặt trẻ con vậy hả? Ông đây cái gì chứ, anh định dạy hư con đấy à?”
Nghe thấy mẹ mắng ba, Đậu Nành lập tức đắc ý nhìn Dạ Âu Thần.
“Còn nữa, anh vừa nói anh là người có tiếng nói nhất hả? Thế có phải lời em nói thì không được tính đúng không?”
Dạ Âu Thần: “..”
Trước mặt Hàn Minh Thư, Dạ Âu Thần làm gì còn dám cứng rắn với cậu nhóc chứ, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: “Đâu có đâu, trong nhà này đương nhiên em là người có tiếng nói nhất, còn anh chịu trách nhiệm chăm sóc Đậu 2w nhỏ.
Nếu là Dạ Âu Thần của trước đây thì làm gì có chuyện anh sẽ nói như vậy chứ.
Có lẽ chính bản thân anh cũng không ngờ được có một ngày mình sẽ trở thành như thế này.
Vợ nói gì nghe nấy, cam tâm tình nguyện ở trong nhà làm một người ba bỉm sữa, tập trung tinh thân chăm nuôi con.
Khi giới kinh doanh và chính trị nghe thấy tin tức này đều coi nó là một tin đồn thú vị, là câu chuyện phiếm để tán gẫu, nhưng hiện tại Dạ Âu Thần chỉ coi gia đình mình là quan trọng nhất cho nên cũng chẳng thèm để ý tới mấy chuyện này.
Mà bây giờ, ngoại trừ các cuộc họp quan trọng ra thì tạm thời anh không tới công ty, từng vị cổ đông già trong công ty đều say sưa nói chuyện với Hàn Minh Thư, nói cô quản lý chồng tốt. Thật ra, trước đây khi mà bên cạnh Dạ Âu Thần vẫn chưa có ai, lúc anh ở công ty không đanh mặt thì cũng nghiêm mặt, bầu không khí trong mỗi cuộc họp rất nặng nề, tất cả mọi người thì đều nơm nớp lo sợ, sợ mình nói sai một từ, làm sai một chi tiết thì sẽ khiến cái người quyên cao chức trọng này nổi trận lôi đình.
Đậu Nành nhìn thấy ba mình như thế thì không nhịn được mà giơ tay lên che miệng cười trộm.
Đậu Nành thầm nghĩ có vợ thật đáng sợ, làm gì cũng phải nghe vợ, sau này lớn lên thằng bé không muốn lấy vợ, cứ sống một mình là tốt nhất.
Mới sáng sớm Giang Tiểu Bạch đã tới chỗ của Tiêu Túc, cô ấy đi khá sớm, vừa khéo tới ngay trước khi Tiêu Túc đi ra ngoài, vẻ mặt Tiêu Túc không thay đổi đưa cho cô ấy một chùm chìa khóa. Giang Tiểu Bạch lắc lắc chìa khóa trước mặt cậu ta, cười như không cười hỏi: “Tôi bảo này, chúng ta chỉ mới gặp nhau có vài lần, tình cảm đôi bên thì càng chẳng có mấy, vậy mà anh vẫn yên tâm giao chìa khóa cho tôi à? Anh không sợ tôi cuỗm hết của cải của anh đi hả?”
Nghe thấy thế, Tiêu Túc liếc nhìn cô ấy: “Nếu được thì cô cứ làm thế đi”
Giang Tiểu Bạch hô lên: “Tôi không phải loại người đấy, huống hồ tôi còn là người nổi tiếng đấy! Mặc dù cũng không nổi lắm nhưng tôi vẫn phải giữ mặt mũi chứ, nếu như tôi làm chuyện gì có lỗi với anh thì anh cứ đưa chuyện đó lên mạng đi. Còn nữa, anh biết nhà tôi ở đâu, tôi có chạy trời cũng không khỏi nắng, yên tâm đi”
“Tôi còn phải đi làm, tôi đi trước đây”
Sau khi Tiêu Túc rời đi, Giang Tiểu Bạch mở cửa tiến vào nhà, sau khi đi dạo một vòng, cô ấy mới hiểu được ý nghĩa câu nói của Tiêu Túc.
Tiểu Bạch lại rất nhanh tiếp lời: “Lần này là tôi chủ động xin anh giúp, không phải trả ân, vì vậy cứ coi như anh giúp rồi tôi nợ anh ân huệ, sau này anh muốn nhờ tôi giúp anh làm gì tôi đều có thể giúp.
Hoặc nếu anh cảm thấy ân huệ của tôi không quan trọng, cũng có thể đổi thù lao khác!”
Nghe vậy, lông mày của Tiêu Túc từ từ cau lại.
“Tôi nhớ lần trước tôi từng nói với cô, sẽ không có lần sau.”
“Đúng thế đúng thế, nhưng tình hình có thay đổi, người tính không bằng trời tính, anh giúp tôi tiếp đi. Anh xem anh bây giờ cũng không có gì làm đúng không, lúc buồn cũng chỉ có thể chạy tới quán bar uống rượu, thực ra công việc phụ của tôi là một hướng dẫn tâm lý, nếu anh giúp tôi, tôi cũng có thể giúp anh thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn thất tình!”