*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cửu, thấy anh Dạ đối với cậu rất tốt, cậu thật sự không có ý định nói ra sao?” Hàn Mai Linh bỗng nhiên nhấn mạnh: “Có phải cậu không có dũng khí không? Nếu cậu thực sự không dám nói thì tớ sẽ đi nói thay nhé?”
Cô ấy kích động, tiểu ác ma trong lòng trỗi dậy, sau đó liền không khống chế nổi nữa.
Nghe cô bạn bảo muốn thay mình nói, Thẩm Cửu thoáng kinh ngạc, đầu óc chưa nghĩ thông, miệng đã nhanh nhảu thốt lên: “Không cần đâu.”
Ánh mắt Hàn Mai Linh đang chứa vẻ mong đợi, giờ bỗng hụt hẫng.
Thế là không khí giữa hai người lại im lặng.
Không ai nói gì, ai cũng theo đuổi suy nghĩ riêng.
Hàn Mai Linh nhìn chằm chằm Thẩm Cửu, bàn tay đặt dưới bàn khẽ siết chặt.
Lúc đầu cô cho là sau khi nói tin này cho Thẩm Cửu xong thì cô ấy hẳn là sẽ rất vui, dù sao cô ấy và Dạ Y Viễn cũng khá gần gũi mà? Vậy thì dứt khoát ở bên anh ta đi, vì sao còn muốn quấn lấy Dạ Âu Thần không buông chứ?
Có đôi khi Hàn Mai Linh thấy Thẩm Cửu rất quá đáng, giữ lấy hai người đàn ông không buông.
Hàn Mai Linh hơi ngẩn ra: “Anh trai thấy trong người không khỏe à? Tôi đi xem thế nào.”
Người làm đuổi theo sát: “Thưa cô, cậu Hàn đã dặn là bất kỳ người nào cũng không được quấy rầy cậu.”
“Nực cười, tôi là em gái của anh ấy, cái gì mà quấy rầy? Tôi thấy anh trai bị bệnh nên đi thăm một chút thôi, cô ồn ào cái gì?”
Bộ dạng hùng hổ của Hàn Mai Linh như hung thần ác sát.
Người hầu cúi đầu, không dám nói thêm gì.
Hàn Mai Linh đi thẳng lên lầu, sau đó đi tới gian phòng của Hàn Đông.
Kết quả phát hiện căn phòng của Hàn Đông không khóa, bên trong có người.
“Tổng giám đốc Hàn, đây là tất cả tư liệu liên quan tới cô Thẩm mà anh yêu cầu tôi điều tra.”
Là giọng của Tô Cửu, Hàn Mai Linh vội vàng ghé tai vào cửa nghe ngóng.
“Ừm, đặt đó đi.” Trong giọng nói trầm của Hàn Đông mang theo tia khàn khàn, nghe đúng thật là có hơi không thoải mái.
Tô Cửu nói tiếp: “Tổng giám đốc Hàn, tại sao anh lại bảo tôi điều tra cô Thẩm vậy? Bởi vì cô ấy là bạn của cô Mai Linh sao? Theo kết quả điều tra thì cô gái tên Thẩm Cửu này có phẩm chất tốt về mọi mặt, có điều… cảnh ngộ có hơi đáng thương.”
Thật ra những lời này Tô Cửu không nên nói, bình thường cô mà nói những thứ này thì Hàn Đông cũng sẽ không để ý tới, mà cô cũng học được cách đơn giản ít lời.
Nhưng Tô Cửu thấy hai ngày này Hàn Đông rất có hứng thú với chuyện của Thẩm Cửu, thế là không tự chủ nói thêm hai câu.
Trong phòng yên lặng một hồi, Tô Cửu ho nhẹ một tiếng, cho là mình nói nhiều nên chuẩn bị im, ai ngờ Hàn Đông lại thấp giọng nói: “Đáng thương?”
“Đúng vậy.” Tô Cửu gật đầu: “Chồng trước của cô ấy từ lúc kết hôn đã có vợ bé, nhưng mà hai năm cô Thẩm đều không có phát hiện, đột nhiên một ngày chồng của cô ấy trúng số, vốn cho là cuộc sống sẽ khá lên, ai ngờ lại ly hôn, vợ bé ôm bụng bầu lớn đến gõ cửa nhà. Cuối cùng cô Thẩm ra đi mà không nhận được gì cả.”
Nghe đến đó, Hàn Đông vô thức nhíu mày: “Không nhận được gì?”
“Đúng vậy. Nhà họ Thẩm và nhà họ Dạ kết thông gia vốn nên là em gái của cô Thẩm, Thẩm Nhã gả tới, nhưng mẹ cô Thẩm vừa nghe nói đối phương là kẻ tàn tật, mà vừa hay cô Thẩm ly hôn, cho nên liền lên kế hoạch gả cô Thẩm tới nhà họ Dạ thay cho em gái mình.”
“Ngày ấy… bóng người mà chúng ta nhìn thấy ở phòng họp, đoán chừng… chính là tình cảnh hiện tại của Thẩm Cửu.”
Nghe xong, Hàn Đông không nói một lời, bàn tay thon dài đập lên bàn, vang ra một âm thanh nặng nề. Mặc dù vẻ mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng Tô Cửu nhìn thấy động tác kia là biết anh đang tức giận.
Thế nhưng mà… vì sao lại tức giận?
Anh và Thẩm Cửu kia còn chưa quen biết được bao lâu, chẳng lẽ… là kiểu vừa gặp đã yêu?
Nhưng vậy cũng không nên chứ, mặc dù Thẩm Cửu bất hạnh, làm cho người ta thấy thương cảm, nhưng cũng đâu có xinh đẹp đến độ khiến người ta vừa gặp đã yêu được?
Không đúng không đúng, xinh đẹp không phải là điều kiện tiên quyết, dù sao Hàn Đông cũng không giống người đàn ông bình thường, xưa nay không vì sắc đẹp mà bị dụ dỗ.
Nhưng làm thế nào mà lại vừa gặp đã yêu, đây cũng là phụ nữ có chồng rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Cửu cân nhắc rất kỹ rồi mới định nhắc nhở Hàn Đông một câu, tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của anh thì lời đến bên môi lại nuốt vào.
Thôi vậy, anh làm chuyện gì cũng đều có chừng mực, cô vẫn không nên xen vào chuyện bao đồng thì hơn.
Vừa nghĩ tới chuyện bản thân giả mạo thân phận, cả người Hàn Mai Linh đều như mất hết sức lực, bình thường người anh trai này luôn đối xử lạnh nhạt với cô, có phải cũng đang nghi ngờ thân phận của cô không?
Hoặc là, từ lúc bắt đầu anh đã chưa thực sự chấp nhận cô em gái này?
Mà bây giờ thấy được Thẩm Cửu, anh liền bắt đầu điều tra Thẩm Cửu.
Không, không được…
Thân phận cô chủ nhà họ Hàn khó khăn lắm mới có được, bao nhiêu người phải nịnh nọt cô, mỗi ngày đều được ăn sung mặc sướng, ở trong căn phòng lớn mà bao nhiêu người hâm mộ, mua các loại nước hoa xa xỉ, túi xách rồi đồ trang điểm, quần áo khiến cho các cô gái khác ghen tị đến đỏ mắt.
Bây giờ cô đang sống cuộc sống trên mây, tuyệt đối không thể bị đá xuống được.
Làm sao bây giờ? Hàn Mai Linh gấp đến độ đỏ cả mắt, người bên trong lại nói.
Là giọng của Tô Cửu: “Tổng giám đốc Hàn, nếu như không có việc gì, tôi đi về trước đây.”
“Ừm.”
Sau đó có tiếng bước chân vang lên, Hàn Mai Linh lấy lại tinh thần, ý thức được mình vẫn còn đang đứng ở cửa ra vào, mà thư ký Tô chẳng mấy chốc sẽ ra.
Cô không thể để cho thư ký Tô phát hiện ra mình nghe lén bọn họ nói chuyện được.
Hàn Mai Linh nhanh chóng rời đi.
Cô trốn vào trong góc nhìn Tô Cửu đi ra khỏi phòng anh trai của mình cất bước xuống lầu.
Lúc ấy Tô Cửu còn quay đầu nhìn thoáng qua vị trí cô đứng, dường như có phát giác gì đó, dọa đến Hàn Mai Linh nhanh chóng trốn sau bức tường, hô hấp căng thẳng.
Tô Cửu chính là thư ký mà anh trai cô coi trọng nhất, nếu để cho cô ta phát hiện ra thì…
May mà âm thanh của tiếng giày cao gót đã đi xa, Hàn Mai Linh phát hiện người đổ mồ hôi lạnh, dựa vào tường mất hết sức lực mà ngồi xuống.
Làm sao bây giờ? Anh trai đã bắt đầu điều tra Thẩm Cửu, liệu anh ấy sẽ điều tra ra được Thẩm Cửu mới chính là con gái ruột của nhà họ Hàn chứ? Nếu vậy, đến lúc đó cô phải làm sao bây giờ?
Cô không muốn trở lại cuộc sống sinh hoạt tối tăm không thấy mặt trời của trước kia.