Hic.:.
Trong lòng Tiểu Nhan đang khẽ khóc thầm một tiếng. Tuy rằng thực chất bên trong cô rất bảo thủ, nhưng đối diện với người mà mình yêu, thỉnh thoảng cô cũng muốn… Đáng tiếc là tính cách Hàn Thanh hướng nội, giống như việc hôn nhau trên thuyền hôm trước đã là chuyện vượt quá giới hạn nhất mà anh ta có thể làm, những chuyện khác Tiểu Nhan cũng không dám nghĩ tới nữa.
Đột nhiên, có một cặp tình nhân chạy đến.
“Tiểu Nhan à, em có thể giúp bọn chị chụp tấm ảnh được không?” Một người phụ nữ đặt điện thoại vào tay cô, ngại ngùng nói: “Bọn chị muốn chụp cả phong cảnh phía đằng xa kia, nhưng lại không chụp được, có thể làm phiền em chút không?”
Người khác nhờ vả, Tiểu Nhan chỉ có thể chiều lòng mà gật đầu: “Đương nhiên là không có vấn đề gì, hai người muốn chụp thế nào chỉ cần nói với em là được rồi, em giúp hai người chụp.”
“Cảm ơn nhé, em gái Tiểu Nhan đúng là tốt.”
quá.
Thế là dưới sự chỉ đạo của bọn họ, Tiểu Nhan giúp đôi tình nhân chụp mấy tấm ảnh, tấm cuối cùng là ảnh hai người ôm lấy nhau rồi hôn nhau thắm thiết, nhìn vào trông vô cùng tình cảm. Mới bắt đầu chụp Tiểu Nhan còn cảm thấy ngượng ngùng, có điều sau đó lại dần dần trở nên ngưỡng mộ họ. Đây quả thực là một chuyến du lịch thuộc về niềm hạnh phúc của cả hai vợ chồng. Nếu như đem mấy tấm ảnh này đóng khung rồi treo lên tường ở nhà, sau này lúc cãi nhau chỉ cần nhìn một cái thì cơn giận dường như sẽ ngay lập tức tan biến. Nếu như có thể, cô cũng rất muốn chụp cùng với Hàn Thành, có điều… bọn họ chưa phải là vợ chồng thật sự, sợ là không phù hợp lắm. Vậy nên Tiểu Nhan cũng không hề yêu cầu, đợi sau khi chụp xong rồi, cô trả điện thoại lại cho họ.
Không ngờ rằng người phụ nữ lại nói: “Cảm ơn em nhé, em giúp bọn chị chụp rồi, bọn chị cũng giúp bọn em chụp mấy tấm nhé”
Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan đơ người ra một lúc, vô thức nhìn Hàn Thanh. Vừa nấy khi cô chụp ảnh cho đôi vợ chồng này, Hàn Thanh vẫn luôn ngồi ở phía sau nhìn, bây giờ Tiểu Nhan nhìn qua vừa hay gặp phải ánh mắt lạnh lùng của anh ta.
Tiểu Nhan nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, trong lòng nghĩ rằng có lẽ anh ta không muốn, vậy nên cô lắc lắc đầu. Khi cô đang chuẩn bị từ chối, Hàn Thanh lại đứng dậy, nói: “Chụp mấy tấm đi”
Anh ta là một người đàn ông, đối với mấy các việc kiểu như chụp ảnh này chẳng có chút hứng thú gì. Có điều ai bảo cô gái nhỏ nhà anh ta cứ giương mắt nhìn anh ta cơ chứ?
Tiểu Nhan nghiêng nghiêng đầu: “Được sao?”
Hàn Thanh nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô: “Đương nhiên là được.”
Đôi vợ chồng bên cạnh sau khi lấy lại điện thoại thì thẳng thắn nói: “Cách đối xử với nhau của hai đứa rất kỳ lạ đó nha. Em gái Tiểu Nhan à, Sao em có vẻ sợ chồng em vậy?”
Tiểu Nhan nhất thời không biết trả lời thế nào.
Thay vào đó, Hàn Thanh ôm lấy cô vào lòng, khẽ cười nói: “Cô gái nhỏ nhà tôi chỉ là tương đối sợ người lạ. Ở ngoài này nhiều người như vậy, cô ấy có hơi ngượng ngùng”
Nói xong, anh ta cúi đầu, đưa tay véo đôi má trắng nõn mềm mại của Tiểu Nhan, giọng nói càng lúc càng trầm xuống: “Lúc ở nhà, cô ấy cũng bá đạo lắm”
Vốn dĩ người phụ nữ trong cặp đôi này vẫn đang nghĩ về việc địa vị của Tiểu Nhan có lẽ có chút thấp. Bây giờ thấy người ta phô ra trước mặt như vậy, phút chốc cô ấy lại cảm thấy ngưỡng mộ rồi. Người đàn ông này trông đã đẹp trai rồi lại còn thả thính như vậy, đúng thật lài Còn trái tim Tiểu Nhan lúc đó cũng đập thình thịch thình thịch, không ngờ rằng Hàn Thanh sẽ nói ra mấy lời tán tỉnh như vậy. Cô ở trong lòng Hàn Thành, cười thẹn thùng nhìn cặp vợ chồng kia.
“Bức ảnh này cũng không tệ nha” Người phụ nữ nhanh chóng chụp lại cảnh tượng này.
Tiểu Nhan và Hàn Thanh vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị chụp một tấm. Người phụ nữ lại nhanh chóng thúc giục họ đổi tư thế, Tiểu Nhan bởi vì căng thẳng nên cũng không biết làm tư thế gì thì đẹp. Cuối cùng vẫn là người phụ nữ đó ở một bên chỉ đạo, hai người đã hoàn thành xong mấy tấm ảnh. Đợi sau khi chụp xong, người phụ nữ đem trả lại điện thoại cho Tiểu Nhan, không nhịn được mà cười cô.
“Em đấy, đúng thật là giống y hệt như chồng em nói, ngượng ngùng đến mức không thể được.
Không phải chứ, chị nói em này, bên ngoài này ai chẳng giống ai, em có gì phải sợ cơ chứ?”
Tiểu Nhan cắn môi dưới, ngượng ngùng lắc lắc đầu: “Không phải là sợ, em chỉ là hơi ngại chút thôi”
“Được rồi, em còn nhỏ tuổi, ngại ngùng cũng là bình thường mà.”
Sau khi hai bên trò chuyện được một lúc thì người phụ nữ chuẩn bị dẫn chồng rời đi. Trước khi đi, bỗng nhiên cô ấy nhìn thấy một bóng người ở trước mặt, kêu lên một tiếng: “Ối chà? Người kia…
chẳng phải chính là người mà trước đó không chịu rời thuyền hay sao? Tại sao cô ta cũng tới đây vậy?”
Nghe nói vậy, Tiểu Nhan nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía bên này.