Mẹ Thẩm nhìn cô thất thần nửa ngày trời.
“Con… xem ra con muốn mẹ tức chết mới vừa lòng đúng không?”
Thẩm Cửu đứng đó, lặng lẽ nhìn bà.
“Mẹ vừa mở miệng đã đòi con 450 triệu, chẳng phải đang muốn lấy mạng con à?”
“… Được, không có 450 triệu cũng được! Vậy thì ba trăm triệu! Hoặc 150 triệu cũng được!”
“Mẹ, mẹ thật sự xem trọng con rồi!”
“Thẩm Cửu, mẹ nuôi con khôn lớn thế này, đây chính là báo đáp con dành cho mẹ à? Chỉ có mấy trăm triệu mà con cũng không muốn cho mẹ? Con muốn làm đứa con gái bất hiếu ư?”
Thẩm Cửu không nói gì, nhưng bàn tay đang buông xuôi bên người bỗng siết chặt, cô cắn chặt môi mình, không quan tâm đến dòng người đi đường đang nhìn mình với ánh mắt khác thường.
Bỏ đi, người khác thích nhìn mình thế nào thì nhìn.
Nhưng giờ cô thật sự không có đủ số tiền này.
“Con nói đi!” Mẹ Thẩm đi tới ra sức kéo áo cô: “Con nhìn bộ đồ con mặc mỗi ngày đi, chẳng lẽ con không thể tranh thủ mấy món đồ này cho mẹ ư, con đúng là đứa vô ơn, có cuộc sống tốt rồi thì không cần ba mẹ nữa.”
Bà mắng rất lớn, Thẩm Cửu nhắm mắt lại, để mặc bà kéo áo mình.
Đúng lúc này, bỗng có một bàn tay ôm lấy cô, ngăn cản mọi sự công kích của mẹ Thẩm.
“Dì này, mong dì đừng làm thế.” Một giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu, Thẩm Cửu vội mở mắt ra, ngơ ngác nhìn người này.
Người này là Dạ Y Viễn.
Sao anh lại ở đây?
“Cậu, cậu là ai?” Mẹ Thẩm nhìn người đàn ông bỗng xuất hiện che chở trước mặt Thẩm Cửu, cả người toát ra khí chất cao quý, bộ đồ anh đang mặc cũng không hề tầm thường.
Mẹ Thẩm híp mắt quan sát anh: “Cậu là chồng Cửu Cửu à?”
Thẩm Cửu sửng sốt một lát, rồi vội giải thích: “Mẹ, anh ấy không phải…”
Dạ Y Viễn nghe vậy thì hơi sửng sốt, rồi khẽ cười: “Hóa ra dì là mẹ Cửu Cửu.”
Thẩm Cửu ngạc nhiên nhìn Dạ Y Viễn, anh nói vậy là sao? Tại sao anh không phủ nhận?
“Đúng vậy, tôi là mẹ Cửu Cửu. Cậu là chồng con bé à?” Mẹ Thẩm bắt đầu cười nịnh nọt: “Là thế này, gần đây gia đình tôi hơi khó khăn, nên tôi tới tìm Cửu Cửu mượn chút tiền, ai ngờ con bé lại ương bướng, nói rằng mình không có… Chuyện này sao có thể chứ? Chẳng phải con bé đã gả cho nhà họ Dạ các cậu rồi ư… Bình thường đáng lý phải cho rất nhiều tiền tiêu vặt đúng không? Hơn nữa con bé còn có công việc…”
Nhưng không đợi mẹ Thẩm nói xong, Dạ Y Viễn đã khẽ cười rồi hỏi: “Thật ngại quá, xin hỏi dì muốn mượn bao nhiêu?”
Mẹ Thẩm vội nói ra con số mình mong muốn.
“Tôi cũng không cần nhiều, chỉ sáu trăm triệu thôi.”
“Mẹ! Rõ ràng lúc nãy mẹ nói!” Thẩm Cửu không nhịn được thốt lên cắt ngang lời bà.
Mẹ Thẩm hung hăng lườm Thẩm Cửu.
Dạ Y Viễn khẽ cười che chở trước mặt Thẩm Cửu, không cho cô lên tiếng, rồi rút một chiếc thẻ trong ví tiền ra đưa cho mẹ Thẩm.
“Bác gái, trong thẻ này có chín trăm triệu, nếu bác đang cần tiền gấp thì cứ lấy mà dùng, mật khẩu là sáu con số bảy.”
Thẩm Cửu bị Dạ Y Viễn kéo ra phía sau nghe tới con số trong thẻ, thì vội vàng muốn lấy lại tấm thẻ, ai ngờ bị mẹ Thẩm giành lấy trước, lúc này bà ta đang rất vui vẻ.
“Đúng là con rể rất hiểu chuyện! Vậy mẹ cảm ơn con, Cửu Cửu, con thật sự đã gả cho một người chồng tốt rồi.”
Nói xong, mẹ Thẩm sợ Thẩm Cửu sẽ đi tới giành lấy số tiền này, nên gấp gáp vừa lùi về sau vừa nói: “Mẹ còn có việc gấp phải đi trước, để ngày khác mẹ lại tới thăm hai con nhé!”
Sau khi băng qua một góc phố, Mẹ Thẩm mới chợt nhớ ra.
Quái lạ, chẳng phải Thẩm Cửu gả cho một người tàn tật ư? Sao lúc nãy người đàn ông kia lại đứng được?
Bỏ đi bỏ đi, dù gì cũng có chín trăm triệu, sau này bà muốn làm gì mà chẳng được?
Ở bên này, Thẩm Cửu đang đứng đó với trái tim đã nguội lạnh, Dạ Y Viễn xoay người nhìn cô.
“Được rồi, mẹ em đã đi rồi.”
“Tại sao anh lại đưa cho chín trăm triệu?” Thẩm Cửu tức giận thâm trầm hỏi, cô ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy vẻ uất ức: “Anh có biết chín trăm triệu là gì không? Anh có biết tôi hoàn toàn không trả nổi cho anh không? Liệu anh có biết bà ấy sẽ dùng số tiền đó để làm gì không?”
Dạ Y Viễn ngạc nhiên khi nhìn thấy vẻ u sầu trong mắt cô, rồi bắt đầu khẽ cười nói.
“Chuyện này có gì đâu, anh cả rất vui khi có thể giúp được em. Hơn nữa, anh cả cũng không muốn em trả lại.”
Thẩm Cửu lùi về sau một bước, mở to đôi mắt xinh đẹp.
“Sao tôi có thể không trả lại chứ? Tôi ghét nhất là nợ ân tình của người khác, nếu mẹ tôi đã cầm tiền của anh, vậy thì tôi phải trả thay bà ấy!”
Một lần cầm là chín trăm triệu, lần này thì hay rồi…
Nụ cười trên mặt Dạ Y Viễn hơi chua xót: “Em đang trách anh cả à?”
Nhưng Thẩm Cửu chỉ nhìn chằm chằm anh không nói gì.
Ánh mắt Dạ Y Viễn hiện lên vẻ lo lắng: “Vậy em phải tha thứ cho anh cả, anh cả không muốn nhìn thấy em bị mắng nữa, vì như vậy anh cả sẽ đau lòng đồ ngốc ạ!”
Nói xong, Dạ Y Viễn còn vươn tay xoa đầu cô.
“…”
Cả người Thẩm Cửu cứng ngắc tại chỗ, nhìn anh không dám tin.
Giọng điệu cưng chiều này là sao… Thẩm Cửu nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, hình như dưới vẻ ngoài dịu dàng cưng chiều còn ẩn chứa một cảm xúc phức tạp hơn.
Đó là cái gì??
Đến khi Thẩm Cửu phản ứng lại thì nhanh chóng lùi về sau một bước lớn, nhìn anh với ánh mắt sợ hãi, tay Dạ Y Viễn cứ thế cứng ngắc giữa không trung, một lúc sau mới thu tay về.
Nụ cười trên mặt anh đã nhạt đi: “Là do anh cả không tốt, nhưng anh cả chỉ lấy thân phận người nhà để đối xử với em, em đừng áp lực, cứ xem như anh cả tặng cho em dâu quà gặp mặt đi.”
Thẩm Cửu: “… Anh tặng chín trăm triệu làm quà gặp mặt, anh cả thật hào phóng.”
Sau Dạ Y Viễn lại không nghe ra hàm ý mỉa mai hiện lên rất rõ trong câu nói này chứ?
Thẩm Cửu siết chặt nắm đấm nói: “Anh không cần tặng quà gặp mặt đâu, tôi sẽ trả từ từ số tiền chín trăm triệu này.”
Nói xong, Thẩm Cửu xoay người rời đi.
“Em dâu…” Dạ Y Viễn cố gắng gọi cô lại, nhưng Thẩm Cửu làm như không nghe thấy, rất nhanh đã rời khỏi chỗ đó.
Thẩm Cửu vội vàng đi vào công ty, vừa bước vào thang máy sắc mặt cô bỗng trở nên nghiêm túc.
Từ lúc cô gả cho họ Dạ, cuộc sống của cô không hề bình yên, không nói đến số tiền cô đang nợ công ty và Dạ Âu Thần, cô vốn tưởng rằng chỉ cần mình làm tốt lấy được hạng mục thì có thể nhận được tiền thưởng, ai ngờ lại bị Dạ Âu Thần cắt chức.
Giờ… muốn kiếm được tiền thật sự còn khó hơn lên trời.
Thẩm Cửu chợt nhớ ra, trước đây Dạ Âu Thần có cho cô một hợp đồng trung tâm thương mại.
Nếu không phải tới bước đường cùng, Thẩm Cửu sẽ thật sự quên đi bản hợp đồng trung tâm thương mại này.
Lúc đó anh mua lại toàn bộ trung tâm thương mại, rồi giao cho cô, nhưng cô ngại không dám nhận, còn anh thì không cần bản hợp đồng này, nên cô đã cất nó ở dưới đáy vali.
Giờ xem ra… cô phải tới trung tâm thương mại xem thử.
Đợi đến khi tan làm, Thẩm Cửu liền đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Cô đi tới cửa hàng quần áo lần trước, vừa bước vào cửa hàng nhân viên đã nhìn thấy cô, rồi lộ vẻ mặt vui mừng.
“Cô Thẩm, cuối cùng cô cũng tới rồi!”
Thẩm Cửu: “…”
Bọn họ luôn mong cô tới đây ư?