“Chị Lâm, bây giờ chị chỉ tức giận đã mở miệng rủa người khác, ai biết sau này lỡ có mục đích khác, chị sẽ còn làm ra chuyện gì nữa? Thôi thì… chị cứ xuống thuyền đi”
“Đúng thế, cô gái ạ, cô không được mềm lòng, đuổi cô ta xuống thuyền đi, người như thế không đáng để cô giúp đỡ đâu”
“Cô ta bảo mình hay bị chồng đánh à? Có khi nào do cô ta lẳng lơ quá, hay đi quyến rũ đàn ông khác, cho nên mới bị đánh?”
Đính đoong…
Có người buôn dưa nói đúng chân tướng rồi.
“Ôi dào, không khéo là thế thật ấy chứ, mà dù có như nào thì chúng tôi cũng không đồng ý cho cô ta ở trên thuyền này đâu, đuổi cô ta xuống đi”
“Cút xuống đi!”
Lâm Thấm Nhi cầm chặt tay Tiểu Nhan, trên mặt càng lúc càng sốt ruột, khó khăn lắm mới có cơ hội tiếp cận Hàn Thanh, cô sao có thể đi được? Đi là không có cơ hội nữa, ai biết bao giờ bọn họ mới về cơ chứ? . truyện đam mỹ
Tiểu Nhan vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chị Lâm, chị bỏ tay em ra đi, bây giờ mọi người đều muốn chị xuống thuyền, em chỉ có một người, thấp cổ bé họng, lời nói không địch lại số đông đâu ạ”“
Lâm Thấm Nhi: “… Tiểu Nhan, em không tha thứ cho chị được sao?”
Tiểu Nhan: “Chị cũng thấy đấy… chuyện này mình em không quyết được, không thì… chị cầu xin mọi người đi?”
Nghe Chu Tiểu Nhan nói thế, Lâm Thấm Nhi cảm giác trước mắt tối sầm.
Bảo cô ta ra chỗ một đám đàn bà xúm vào chửi cô, cô điên rồi hay sao? Cô mới không cần nhái Cuối cùng Lâm Thấm Nhi vẫn bị ép mời xuống thuyền. Chờ cô xuống thuyền rồi, Tiểu Nhan cảm thấy ánh mắt cô ta ngay trước khi xuống thuyền nhìn mình đầy âm hiểm, chứa đầy nỗi oán hận.
Ánh mắt như thế khiến cho Tiểu Nhan cảm thấy không thoải mái, cô cau đôi mày thanh tú lại, luôn có một loại dự cảm không rõ.
Lâm Thấm Nhi xuống thuyền làm cho không khí trên thuyền vui hẳn lên.
Bản thân mỗi người đều tự lo chuyện của mình, nhưng vì chuyện vừa rồi mà mọi người mà làm quen với Tiểu Nhan.
Đuổi được loại phụ nữ không biết xấu hổ như Lâm Thấm Nhi xuống thuyền, mọi người lập tức quay sang tán gẫu với Tiểu Nhan.
“Ôi trời ơi, cô đúng là cô gái đơn thuần thiện lương đó, tôi nghe bảo cô là người báo cảnh sát khi cô ta bị đánh hả, còn cứu cô ta nữa?”
Tiểu Nhan bất đắc dĩ gật đầu: ‘Chuyện đúng thật bắt đầu như thế…”
“Đúng là còn trẻ chưa nhìn thấu được lòng người, cô ta ăn mặc như thế, còn ngồi chen cạnh chồng cô, ả muốn làm cái gì, lấy một đầu ngón chân tôi cũng đoán ra được, cô dễ bị bắt nạt quá, gặp tôi là tôi đã sớm ném ả xuống biển luôn rồi”
Đẩy xuống biển sao? Cô cũng không có dũng khí làm như vậy đâu.
Lỡ như đến lúc đó Lâm Thấm Nhi không đùa nghịch nữa, cô còn phải xuống nước cứu cô ta, mấu chốt ở đây là… cô cũng không biết bơi.
Nếu không cứu Lâm Thấm Nhi, Lâm Thấm Nhi chết thì cô phải gánh tội danh giết người trên lưng.
Tội danh này Chu Tiểu Nhan cô gánh không nổi, hơn nữa ý định ban đầu của cô là giúp người chứ không phải hại người.
Cho dù Lâm Thấm Nhi có tâm tư khác, Tiểu Nhan đều không nghĩ tới việc trả thù. Nhiều nhất chỉ là sau khi giải quyết chuyện của anh ấy, không lui tới với cô ta nữa là được rồi.
“Người phụ nữ này vừa nhìn là đã biết lớn tuổi rồi, hơn nữa ánh mắt của cô ta cũng không đúng đắn. Tôi thấy lúc cô ta đi ngang giống như muốn ăn cô, cô và chồng cô phải chú ý nha”
“Đúng đó, trông chừng chồng cô cho thật kỹ vào, hoa dại dù thối, đối với đàn ông mà nói thì vẫn có mùi hương, cho nên cô nhất định phải trông chừng kĩ”
Tiểu Nhan bị mọi người vây quanh nói vài câu, xấu hổ đến mức không chịu được, chỉ có thể cười trừ: “Cảm ơn mọi người, tôi biết rồi”
Sau đó mọi người dần dần tản ra, Tiểu Nhan cũng ngượng chín mặt trở về bên người Hàn Thanh.
Bởi vì… Cô vừa rồi đã nói dối.
Cô và Hàn Thanh quả thật là chưa kết hôn, đừng nói đến kết hôn, hai người vừa yêu đương không bao lâu kết quả thì sao? Vừa rồi cô mạo muội đóng giả bà Hàn để dạy dỗ Lâm Thấm Nhị, đều chỉ là đóng kịch mà thôi.