Ánh mắt anh đầy cưng chiều, giống như chỉ cần Tiểu Nhan không làm mấy chuyện giết người phóng hỏa thì cô muốn làm gì anh cũng sẽ giơ hai †ay tán thành vậy.
Người đàn ông như vậy, tình cảm này sao lại không thuộc về Lâm Thấm Nhi cô ta chứ. Cô ta cảm thấy trong lòng rất ngứa ngáy, nếu như anh là của cô ta thì tốt rồi.
Xem ra cô ta cần tranh thủ làm vài chuyện mới được.
“Vậy được rồi, chị theo bọn em cùng ra ngoài đi. Nhưng em phải hỏi lại nhân viên công tác xem có được mang thêm người không đã”
Thật ra khi Lâm Thấm Nhi và Tiểu Nhan nói chuyện thì nhân viên công tác vẫn đứng cạnh không đi, nên cái gì cần nghe đều nghe được cả.
Thấy Tiểu Nhan nói muốn hỏi mình, vẻ mặt anh ta lập tức có chút khó xử.
“Chủ đề lần này tập trung vào hai người, nếu lại thêm một người lẻ ra chỉ sợ sẽ không ổn cho lắm…
Tiểu Nhan nghe thế thì hơi mừng thầm. Có lẽ cô hơi ích kỷ, nhưng nếu không phải chính cô ra mặt giải quyết chuyện này thì càng tốt hơn nữa.
Đáng tiếc, Lâm Thấm Nhi nhanh chóng cướp lời, nói: “Anh không cần lo đâu, mấy cái chỉ phí phát sinh tôi có thể tự chi trả! Cần đóng bao nhiêu tiền?”
Nhân viên công tác vốn đang nhăn nhó, sau khi nghe cô ta nói mình sẽ nộp tiền thêm thì lập tức giãn mặt cười tươi rói, nhanh nhẹn đồng ý: “Cứ quyết định như vậy đi, toàn bộ chỉ phí cô sẽ tự trả nhé, dù sao cũng nhiều thêm một người, cái gì cũng phải quy ra tiền cả mà”
Giải quyết xong, nhân viên công tác thoáng thở phào một hơi. Anh ta cảm thấy mình vừa giải quyết được một việc, hai vợ chông Hàn Thanh chắc hẳn cũng rất vui vẻ nhỉ?
Ai ngờ vừa quay đầu sang nhân viên làm việc lại bắt gặp ánh mắt ai oán của Tiểu Nhan. Anh ta hơi giật mình, sau đó mới phản ứng lại, thiếu chút nữa đã tự cắn đứt lưỡi của mình. Sao tự nhiên mình lại ngu như lợn ấy nhỉ? Vợ chồng nhà người †a ra ngoài du lịch, tự nhiên lúc này lại đèo bòng thêm một người, chẳng khác nào có thêm một con kỳ đà cản mũi sao? Sao lúc nấy lại không nghĩ đến chuyện này mà chỉ nghĩ đến tiên bạc cơ chứ?
Tiền quan trọng đến mức ấy cơ à? Nếu chờ hai vợ chồng này chơi không vui lại cho anh ta một đánh giá kém thì tiền thưởng nửa năm coi như không cánh mà bay…
Đáng tiếc, lời đã nói ra lúc này có muốn thu lại cũng chằng dễ dàng gì, trong lòng anh nhân viên quả thật là khổ không lời nào nói được.
Giờ anh ta làm gì cho phải đây? Đành phải đi bước nào xem bước ấy vậy. Anh ta thầm nghĩ, đoạn đường này nhất định phải theo sát bọn họ, gắng sức tạo ra không gian cho hai vợ chồng son.
Vì tiền thưởng nửa năm của mình, anh ta chỉ có thể liều mạng!
Lúc lên thuyên, nhân viên công tác nghiêm túc lại trịnh trọng nhìn Tiểu Nhan, thì thầm: “Bà chủ Hàn, xin cô hãy yên tâm, tôi nhất định không làm cô thất vọng đâu!”
Tiểu Nhan: “2”
Có chuyện gì thế? Cái gì mà không làm cô thất vọng? Nhân viên công tác này định làm cái gì vậy?
Nhưng Tiểu Nhan còn chưa kịp hỏi, anh ta đã xoay người rời đi rồi.
Cô ôm một bụng nghi ngờ lại không có được đáp án, chỉ đành quay lại chỗ ngồi của mình.
Hàng ghế của các cô không có người, nhưng vì Tiểu Nhan muốn ngồi cạnh cửa sổ nên Hàn Thanh nhường vị trí bên trong cho cô.
Kết quả cô vừa quay lại đã thấy Lâm Thấm Nhi bước tới hàng ghế của bọn họ, định đi vào chỗ ngồi bên trong.
Tiểu Nhan thoáng cau mày, vừa định ngăn cản lại nghe được một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Cô ngồi nhầm chỗ rồi.”
Người lên tiếng chính là Hàn Thanh. Bởi vì nếu muốn vào chỗ ngồi ở bên trong thì cần phải đi ngang qua mặt Hàn Thanh, cho nên khi Lâm Thấm Nhi định đi vào thì anh dứt khoát vươn chân dài gác thẳng lên chiếc ghế ở phía trước, không hề có ý định cho cô ta đi qua mà còn dùng ánh mắt lạnh như băng trừng cô ta một cái.
Lâm Thấm Nhi không ngờ đối phương lại không nể mặt cô ta như vậy, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Anh Thanh, em muốn vào trong ngồi không được sao? Bên ngoài còn rất nhiều chỗ ngồi mà”
Dứt lời, cô ta chỉ chỉ về phía mấy chỗ bên tay ngoài của Hàn Thanh.
Tiểu Nhan vốn định bước tới nhưng thấy tình huống này thì lại dừng bước, xem Hàn Thanh xử lý thế nào cũng hay đấy chứ.
Đáng tiếc, Hàn Thanh chỉ nói một câu, sau đó quay đầu đi không thèm điếm xỉa gì đến Lâm Thấm Nhi nữa.