Ha, một con nhóc ngây thơ không biết gì như vậy, rốt cuộc là có gì tốt? Có lẽ ban đầu đàn ông còn thích kiểu con gái như thế này, nhưng theo thời gian dần trôi qua thì sẽ không còn cảm thấy thú vị nữa. Chờ sau này Hàn Thanh nhìn thấy con người thật của Tiểu Nhan rồi, thì sẽ vứt bỏ cô như một đôi giày cũ mà thôi.
Chẳng qua là trước khi ngày đó đến, cô ta vẫn nên tạo ra nhiều hiểu lầm hơn nữa.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên môi Lâm Thấm Nhi lại càng rực rỡ hơn một chút, vô cùng đắc ý. Cô ta đã quên mất rằng khi mình bị chồng mình đánh đập, là ai đã đứng ra cứu cô ta, là ai đã đưa cô ta tới bệnh viện.
Cô ta đã quen với việc lấy oán trả ơn, cho nên căn bản là cũng không cảm thấy mình làm như vậy là có vấn đề gì, tam quan vỡ nát.
Còn Tiểu Nhan bị nhốt ở ngoài cửa, bị hành động của cô ta làm cho sững sờ. Ban đầu cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, thế nhưng Lâm Thấm Nhi càng cố gắng che giấu thì lại càng khiến cho cô cảm thấy khả nghi. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng cô luôn cảm thấy những gì Lâm Thấm Nhi thể hiện ra giống như Hàn Thanh còn đang ở trong phòng cô ta vậy. Vả lại, xem giọng điệu nói chuyện của cô ta, có vẻ như Hàn Thanh muốn ra ngoài cùng với cô ta nữa.
Là thật sao?
Cô không dám suy nghĩ lung tung, cũng không dám nhận định luôn một cái gì, bởi vì cô không muốn trách oan bất cứ ai.
Cho nên, Tiểu Nhan cần phải ở lại để xác nhận một chuyện.
Cô không rời khỏi đó, mà ôm lấy điện thoại ngồi xổm xuống bên cạnh cửa, sau đó gửi cho Hàn Thanh một tin nhắn: “Em tỉnh rồi, anh đi đâu vậy?”
Gửi tin nhắn đi xong, Tiểu Nhan bèn kiên nhẫn ngồi đó đợi.
Một phút, hai phút, phút…
Nửa tiếng trôi qua.
Thật ra bình thường nửa tiếng cũng chẳng lâu lắm, thế nhưng đối với Tiểu Nhan đang phải chờ đợi người khác mà nói, thì nửa tiếng đồng hồ này dài như cả một thế kỷ.
Thế nhưng Tiểu Nhan cũng không sốt ruột, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi im ở chỗ đó chờ đợi.
Cô không đợi được tin nhắn, cũng không thấy Hàn Thanh xuất hiện. Vì ngồi xổm quá lâu nên chân cơ hơi tê, do đó Tiểu Nhan bèn chuẩn bị đổi một tư thể khác để tiếp tục ngồi xổm.
Nhưng đúng lúc này, từ ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân đều đều ổn định.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tiểu Nhan vội vàng quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ một lát sau cô đã nhìn thấy người mà mình vẫn luôn nhung nhớ.
Trong tay Hàn Thanh cầm một cái túi, lúc đi về phòng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi xổm ngoài hành lang, nhìn rất giống một người. Lúc Hàn Thanh đến gần, anh mới nhìn thấy được rõ ràng.
Nhìn thấy Hàn Thanh, đôi mắt của Tiểu Nhan lập tức sáng lên, cũng mặc kệ đôi chân mình có tê hay không tê, đã nhảy dựng lên chạy tới trước mặt Hàn Thanh.
“Anh, anh đi đâu thế?”
Vừa hỏi, Tiểu Nhan còn nhìn về phía sau lưng Hàn Thanh, hỏi: “Anh đi đâu về vậy?” . truyện ngôn tình
Cô gái nhỏ có vẻ rất lo lắng, mà câu hỏi của cô cũng kì lạ. Hàn Thanh nhìn thoáng qua chỗ cô vừa ngồi xổm ở đó, kết hợp với câu hỏi mà cô vừa hỏi, chỉ cần suy nghĩ trong giây lát đã đoán được mọi chuyện từ đầu đến cuối.
“Xuống dưới kia mua ít đồ, lúc đi về đi bằng thang máy lên đây, sao vậy? Chẳng lế anh còn phải đi thang bộ sao?”
Trong giọng nói của anh mang theo chút trêu chọc, trên môi là nụ cười nhẹ nhàng.
Tiểu Nhan hơi lúng túng lắc đầu: “Không phải, chỉ là em… Hơi lo lắng cho anh mà thôi, tin nhắn em gửi cho anh còn chưa được trả lời đâu”
Nửa tiếng luôn đấy!
Cô cứ ngồi xổm ở một chỗ chờ hẳn nửa tiếng liền, chẳng qua là giờ phút này Tiểu Nhan cũng không hề cảm thấy không vui một chút nào, ngược lại, cô thấy rất vui vẻ! Bởi vì phỏng đoán của cô được xác minh rồi!
“Ừm? Tin nhắn?”
Đôi môi mỏng của Hàn Thanh hơi mím lại, anh lấy điện thoại di động ra khỏi túi, ấn mấy lần xong mới phát hiện: “Hết pin rồi.”