Hàn Thanh không giải thích nhiều với cô ấy thêm mà chỉ kêu cô ấy đi thu dọn. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng Tiểu Nhan vẫn nghe theo lời của Hàn Thanh. Vì vậy, cô ấy nhanh chóng quấn lấy mái tóc ướt đẫm và đi thu dọn đồ đạc của mình.
Thật ra cô ấy cũng không mang nhiều đồ nên rất nhanh đã dọn xong, khi bước tới chỗ Hàn Thanh, Hàn Thanh rất tự nhiên cầm lấy vali trong tay cô ấy.
“Có chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan không khỏi hỏi lại.
Lâm Thấm Nhi đứng một bên tâm trạng rõ ràng không tốt. Tuy rằng trên mặt vẫn mang theo ý cười, nhưng toàn thân đã sớm không tốt, lo lắng bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vali trong tay Hàn Thanh: “Sao vậy? Là do em ở đây làm phiền hai người sao? Nếu vậy hay là để em dọn đi nhé?”
Nói xong, Lâm Thấm Nhi xoay người rời đi.
Hàn Thanh vẻ mặt bình tĩnh không nói chuyện, Tiểu Nhan xấu hổ chỉ có thể ngăn cản: “Cô Nhị, chờ một chút”
Bị Tiểu Nhan gọi như vậy, Lâm Thấm Nhi cũng không thể làm gì khác hơn ngoài dừng chân, hốc mắt lập tức đỏ, vừa rơi nước mắt vừa nói: “Thật xin lỗi, sớm biết em sẽ gây thêm nhiều phiền toái cho hai người như vậy thì em vẫn nên ở lại trong bệnh viện rồi. Nhưng là… Buổi tối, một mình em ở lại trong bệnh viện thực sự rất sợ…”
Vừa nói, Lâm Thấm Nhi vừa đau lòng khóc.
Tiểu Nhan nhíu đôi mày thanh tú, vừa kéo tay Hàn Thanh vừa dùng khẩu hình hỏi anh ấy phải làm sao đây?
Hàn Thanh nhìn cô gái trước mặt, trên đầu còn quấn khăn tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không chút mỡ thừa. Ánh mắt sạch sẽ lại sáng ngời, hoàn toàn đơn thuần như một đứa trẻ ngốc không rành thế sự.
Anh ấy có chút không biết phải làm sao, Hàn Thanh chỉ có thể nắm tay cô: ” Trong phòng này chỉ có một cái giường, em chuyển qua phòng bên cạnh với anh đi”
Nghe vậy, Tiểu Nhan ngây người tại chỗ, cảm giác mình thật giống như bị đập một cái, bằng không sau ót tại sao có thể có nhiều sao như vậy chứ 2 Nhưng là… Hàn Thanh, tại sao đột nhiên lại bảo cô ấy chuyển qua đó ở cùng phòng với anh ấy chứ? Chẳng lẽ những chuyện vừa rồi hai người họ nói với nhau đều bị Hàn Thanh nghe được rồi sao? Không phải chứ, chuyện này không thể nào, vậy thì vì cái gì?
Đáng tiếc, cho dù Tiểu Nhan có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân là gì.
Hàn Thanh cũng nhìn về phía Lâm Thấm Nhị, giọng điệu vừa khách khí vừa xa lạ.
“Cô Lâm xin hãy yên tâm. Nếu như chúng tôi đã nhúng tay vào chuyện này, thì nhất định sế giúp đến cùng, xử lý xong xuôi mấy chuyện này.
Mấy ngày này, cô cứ yên tâm ở lại đây, cần gì thì có thể gọi điện thoại kêu phục vụ phòng.”
Dứt lời, Hàn Thanh một tay xách va li hành lý, một tay nắm lấy tay cô ấy rời khỏi phòng.
Rầm!
Cửa phòng đột nhiên đóng lại, Lâm Thấm Nhi đứng chôn chân tại chỗ, giận đến nỗi nắm chặt tay thành đấm, khuôn mặt tươi cười bỗng trở nên tái mét.
Tên đàn ông đáng chết. Cứ như vậy, không để lại một tí thể diện nào cho cô ta! Còn đưa Tiểu Nhan đi, giống như là cô ta là cái thứ yêu ma quỷ quái gì đáng sợ lắm vậy! Lâm Thấm Nhi giận đến nỗi vung tay vung chân, chỉ muốn đập hết đồ đạc trong phòng, nhưng suy nghĩ một chút rồi lại kiềm chế hành động của bản thân. Không được, cô ta phải tỉnh táo lại, người đàn ông kia không phải là cá trong ao sao, còn ở đâu có con mồi hấp dẫn như vậy nữa chứ? Muốn câu được anh ta thì vẫn cần phải phí chút tâm tư.
Chút tâm tư này ấy à, cô ta vẫn cần phải tỉnh táo lại để nghĩ cách.
Cô ta không thể trở lại với tên đàn ông đáng sợ kia được. Bằng không, những thứ chờ đợi cô ta chính là vô vàn sự tàn nhẫn, mà lần này, Hàn Thanh chính là mục tiêu của cô ta.
Về phần Tiểu Nhan, cùng lắm cũng chỉ cần mấy câu nói cũng có thể khiến tâm thần không yên, xú nha đầu đó, có tư cách gì tranh cướp với cô?
Nghĩ tới đây, khóe miệng Lâm Thấm Nhi dâng lên một nụ cười nhàn nhạt.
Còn Tiểu Nhan thì đang ngây ngốc vì bị Hàn Thanh nắm tay, rất nhanh đã đi đến căn phòng bên cạnh. Lúc cô ấy đi vào, Hàn Thanh còn cố ý lấy dép cho cô thay, sau đó liền xách vali hành lý tiến vào.
Tiểu Nhan cúi đầu nhìn đôi dép trên chân, lại là một đôi dép không vừa với chân…
y, nhưng mà cô ấy vẫn từng bước đi theo sau lưng Hàn Thanh, nhìn anh ấy cất rương hành lý của mình xong, lại không nhịn được kéo kéo vạt áo của anh ấy.
Hàn Thanh mới vừa cất rương hành lý xong, quay đầu lại đã nhìn thấy cô gái đứng ở sau lưng mình, một nắm tay vạt áo mình, mắt háo hức ngẩng đầu nhìn anh ấy, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Anh ấy giơ tay lên gật đầu một cái với cô ấy: “Làm sao vậy?”
Tiểu Nhan mím môi, nháy mắt một cái: ‘Anh biết mà.”