Ảnh mắt Hàn Thanh chạm phải đường nhìn của Tiểu Nhan, anh ấy mím đôi môi mỏng, nói: “Trong lòng em nghĩ thế nào thì cứ làm như thế đi.”
Cô ấy nghĩ gì ư? Bây giờ Tiểu Nhan muốn gọi cảnh sát đến phối hợp và giải quyết vụ việc này. Tuy nhiên sau khi bị cảnh sát bắt đi thì cùng lắm người đàn ông kia chỉ bị răn đe cảnh cáo, đến cuối cùng người phụ nữ vẫn phải đi về cùng với anh ta. Sau đó Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan cau mày.
Cô ấy không hối hận vì đã giúp đỡ, nhưng vì cô ấy đã thấy tất cả từ đầu. Cô ấy phải có trách nhiệm đến cùng. Một loạt chuyện tiếp theo có thể sẽ rất phiền phức nhưng cô ấy nhất định không để yên cho người đàn ông kia. Vì vậy, Tiểu Nhan nhìn người phụ nữ, nói: “Gọi cảnh sát trước, để cảnh sát giải quyết chuyện này. Về phần chị, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của chị. Chị nghĩ sao?”
Người phụ nữ vẫn kiên quyết lắc đầu kiên quyết không gọi cảnh sát, nhưng, cô ta giữ chặt cánh taycủa Tiểu Nhan, nói: “Không, đừng gọi cảnh sát. Nếu cô nhất quyết muốn gọi, cô có thể cho tôi đi theo cô trước được không? Tôi thật sự rất sợ “Con kia! Mày dám bỏ rơi tao, có tin tao giết mày không?” Người phụ nữ hét lên vì sợ hãi và thu mình lại nép phía sau Tiểu Nhan.
“Cô Người đàn ông hung ác nhìn vào Tiểu Nhan, nói: có biết tại sao tao lại đánh cô ta không?”
Tiểu Nhan nhăn mũi, nhìn chằm chằm vào ông ta, có phần chán ghét. thực sự đưa cô ta về, mày sẽ phải hối hận Không biết đó có phải ảo giác của Tiểu Nhan hay đấy. không, cô ấy thấy ông ta dường như vô ý hoặc cố ý liếc nhìn Hàn Thanh, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ tên, rất lạ.
Khi Tiểu Nhan muốn nhìn kĩ hơn, người phụ nữ sau lưng cô ấy đột nhiên hét lên sau đó ngã lên người Tiểu Nhan, ngất xỉu.
Cuối cùng, Tiểu Nhan gọi cả cảnh sát và 114. Người đàn ông bạo lực bị cảnh sát đưa đi còn cô thì đưa người phụ nữ đã ngất xỉu kia đến chỗ một bác sĩ gần đó.
Cô ta bị thương rất nặng. Khi bác sĩ điều trị cho cô ta, Tiểu Nhan đứng bên cạnh và thấy tất cả những vết thương trên cơ thể cô ấy và cả những bộ phận đặc biệt… Đủ loại sẹo chồng chéo lên nhau.
Có thể thấy… Người đàn ông không chỉ bạo lực gia đình mà cả trong đời sống vợ chồng cũng là một kẻ bạo ngược. Cô ấy bỗng dưng thấy đồng cảm với người phụ nữ trước mặt, thật là quá đáng thương.
Sau khi bác sĩ xử lý vết thương cho người phụ nữ, anh ta lắc đầu nói với Tiểu Nhan: “Trên người cô ấy có quá nhiều vết thương lớn nhỏ, ngoài vết thương mới này còn có vô số vết thương cũ, những vết thương này mới gần đây thôi.”
Tiểu Nhan chợt thấy rùng mình.
Làm thế nào cô ta có thể sống với một người đàn ông bạo lực như vậy?
Bởi vì người đàn ông bạo lực kia bị cảnh sát bắt đi, Hàn Thanh phải đi theo để lập biên bản, dù sao anh ấy cũng là nhân chứng ở hiện trường còn Tiểu Nhan thì ngồi ở quán bar đợi anh quay lại.
Người phụ nữ từ từ tỉnh dậy.
Tiểu Nhan gượng cười nhìn cô ta, hỏi: “Tỉnh rồi à?”
Người phụ nữ nhìn thấy Tiểu Nhan, vô thức liếc nhìn về phía sau cô ấy rồi hỏi: “Cô ở đây một mình à?”
Câu hỏi này hơi kỳ lạ nhưng Tiểu Nhan cũng không để tâm đến nó, cô ấy nghĩ rằng cô ta lo lắng người đàn ông kia vẫn ở đó, vì vậy cô ấy giải thích: “Đúng, tôi ở một mình, bác sĩ vừa giúp chị xử lý vết thương, hơn nữa… tôi cũng đã gọi cảnh sát rồi.”
Người phụ nữ nghe xong thì im lặng một hồi, rồi mới mở miệng nói chuyện với Tiểu Nhan.
“Cho dù nói như thế nào, chuyện này tôi vẫn phải cảm ơn cô. Tôi tên là Lâm Thấm Nhi, còn cô?”
Gương mặt đơn thuần của Tiểu Nhan hiện lên vẻ tươi cười: “Tôi tên là Chu Tiểu Nhan!”
“Tiểu Nhan.” Lâm Thẩm Nhi đọc tên của cô ấy lên, ánh mắt như đang có điều suy nghĩ: “Người cùng đi với cô kia, là chồng của cô à?”
Tiếng gọi “Chồng” thế này khiến cho mặt Tiểu Nhan đỏ hồng cả lên, cô ấy có phần hơi ngượng ngùng đưa tay lên gãi gãi đầu mình, lắc đầu không thừa nhận.
“Không phải ư?” Lâm Thẩm Nhi hơi nghi ngờ, nhìn cô ấy một chút: “Không phải hai người đến đây để du lich à?”
“Ừm.” Tiểu Nhan gật gật đầu, khẽ khàng giải thích rõ: “Tôi và anh ấy cùng nhau đến đây du lịch, nhưng mà hai chúng tôi không phải là vợ chồng, chỉ là bạn bè nam nữ bình thường thôi.”
Nghe cô ấy nói vậy, Lâm Thấm Nhi mỉm cười nhẹnhàng: “Thì ra là thế, tôi thấy anh ta đối xử với cô không tệ nha.”
Thật vậy sao? Tiểu Nhan chớp mắt mấy cái, trong lòng có phần hơi vui vẻ.
Người ngoài đều nhìn ra Hàn Thanh đối xử với cô ấy không tệ, đây chẳng phải là chuyện rất tốt sao?
Đang lúc suy tư, Lâm Thấm Nhi lại nói: “Chỉ có điều cảm giác giống như anh ta hơi lạnh lùng thì phải, tính cách của anh ta vẫn luôn luôn như vậy à?”
Nhắc tới Hàn Thanh, Tiểu Nhan cũng không hề suy nghĩ gì khác, gật đầu ngay lập tức.