Phương Đường Đường đứng ở bên cạnh lại không nhịn được nói: “Đừng lay nữa, anh ta rõ ràng là uống say quắc cần câu rồi, cậu lay nữa chứ lay mãi thì anh ta cũng không tỉnh lại đâu.”
“Thôi vậy, chuyển anh ta ra ngoài đi.”
Giang Tiểu Bạch hạ quyết tâm chuyển Tiêu Túc ra ngoài. Cô đặt một tay của Tiêu Túc lên trên vai mình để cho trọng lượng trên người anh ta dồn lên vai mình và bắt đầu đỡ anh ta đứng lên.
Vì lúc đầu Tiêu Túc ngồi nên Giang Tiểu Bạch không có quá nhiều áp lực. Đến khi Tiêu Túc hoàn toàn rời khỏi ghế thì trọng lượng người của anh ta dồn hết lên người cô. Giang Tiểu Bạch tự nhiên cảm nhận cảm giác bị núi đẻ.
Má nó!
Giang Tiểu Bạch suýt chút nữa thì không thở được, nếu như không phải cô đứng vững thì nhất định là đã ngã dúi dụi xuống rồi. Nhìn thấy Giang Tiểu Bạch, Phương Đường Đường lập tức chạy đến giúp đỡ, lúc hai người đỡ Tiêu Túc chuẩn bị rời đi thì anh chàng ở quầy bar lên tiếng: “Anh này. “Im m!”Anh chàng ở quầy bar: “
Hôm nay anh ta không biết mình đã đắc tội với ai, đến nói một câu cũng không được sao, cô gái này làm gì là hung hăng vậy!
Nhưng nghĩ lại thấy người đàn ông kia cũng đã uống nhiều rượu, anh ta cảm thấy mình không nói không được nên anh ta nhịn một hơi rồi nói một mạch: “Cô gái, anh này vẫn chưa trả tiền uống rượu!”
Gì vậy trời?
Bước chân của Giang Tiểu Bạch chao đảo sắp ngã đến nơi.
Lại vẫn còn chưa trả tiền rượu sao? Giang Tiểu Bạch suy nghĩ một lát rồi nói với Phương Đường Đường: “Cậu đỡ anh ta một chút, tớ xem xem anh ta có đem ví tiền đi không. “Được, được.” Giang Tiểu Bạch bắt đầu lục soát trên người cửa của Tiêu Túc, cuối cùng cũng tìm thấy ví tiền trong túi áo khoác. Cô cười xấu xa, cô lấy ví tiền ra rồi bước đến quầy bar, mở ví tiền ra thì phát hiện bên trong chỉ có mấy trăm nghìn, chứng minh thư và thẻ ngân hàng. “.” Trong khoảnh khắc đó, Giang Tiểu Bạch thật sự rất muốn chửi tục, cô nhìn anh chàng ở quầy bar rồi nói: “Sao các anh không thu tiền trước?”
Nếu như thu tiền trước thì cô đã không phải khổ não như thế này. Thế này thì không phải là cô lại phải đi trả tiền rượu cho anh ta sao?
Sau khi trả tiền rượu, Giang Tiểu Bạch và Phương Đường Đường khó khăn lắm mới đỡ Tiêu Túc được ra đến bên ngoài để gọi xe. Đặt anh ta lên xe xong, Phương Đường Đường nhận được một cuộc điện thoại ở nhà, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tiểu Bạch, hình như mọi người trong nhà đã phát hiện ra chuyện tớ nửa đèm trốn ra ngoài chơi nên bây giờ tớ phải về trước đây, không đi cùng cậu được nữa đâu”
Nghe thấy Phương Đường nói đến chuyện về nhà trước Giang Tiểu Bạch cau mày khó chịu nhưng sau đó thì lại thôi. Gia đình của Phương Đường Đường buổi tối đúng là quản rất nghiêm nếu như đến giờ này mà cô vẫn không về thì đến lúc về nhất định sẽ bị mắng cho rất thảm. “Được rồi, chú ý an toàn, về đến nhà rồi thì gửi tin nhắn cho tớ.”
“Yên tâm đi, cậu không cần lo lắng cho tớ, ngược lại cậu.” Nói đến đây, Phương Đường Đường nhìn Tiêu Túc vẫn đang ngủ say chưa tỉnh rồi nhìn Giang Tiểu Bạch và nở một nụ cười thần bí: “Một khắc đáng giá ngàn vàng, cổ lên nhé!”
Câu nói này khiến Giang Tiểu Bạch đen mặt, trò đùa gì vậy?
Nhưng cô còn chưa kịp bắt Phương Đường Đường lại để hỏi tội thì cô đã chạy đi mất tăm mất tích.
Bất lực, cô chỉ đành chấp nhận số phận chui vào ngồi trong ghế phó lái rồi nói địa chỉ cho tài xế.
Đêm đã khuya, Giang Tiểu Bạch một mình đỡTiêu Túc về nhà mình rồi vứt anh ta lên trên sô pha, cô mệt đến mức thở không ra hơi. “Đồ đàn ông đáng chết, anh ăn gì mà to như vậy, nặng chết mất.” Cô đi vào trong phòng bếp, rót một cốc nước mát rồi uống ừng ực. Tim cô vẫn đập rất nhanh, đến khi cô ra đến bên ngoài thì phát hiện Tiêu Túc đã ngã từ trên sô pha xuống, cô đứng bên cạnh, cạn lời trừng mắt nhìn.
Cô đã mệt đến mức không có sức lực để đỡ anh ta dậy nữa. Nếu như anh ta tự ngã xuống thì để anh ta nằm đất đêm nay vậy.
Vì dìu Tiêu Túc nên cả người Giang Tiểu Bạch đều là mùi rượu. Tiêu Túc nằm trong phòng khách một lát thì cả căn phòng cũng bắt đầu nồng nặc mùi rượu.
Vậy nên Giang Tiểu Bạch chỉ có thể mở cửa sổ cho bớt mùi rồi lấy quần áo chuẩn bị đi tắm. Trong nhà có một người đàn ông mà cô còn dám đi tắm thì đúng là quá to gan nhưng người đàn ông này đã say đến không biết trời đất trăng sao gì nữa rồi, trên đường về anh ta không cử động giống như người đã chết vậy. Vậy nên Giang Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng yên tâm. Quả nhiên sau khi cô tắm xong ra ngoài thì Tiêu Túc thì vẫn say quắc cần câu nằm ngủ trên nền nhà không động tĩnh.
Hú!
Bây giờ mà đột nhiên có động đất thì chắc người đàn ông này cũng không tỉnh lại được và càng không thể chạy thoát thân. Giang Tiểu Bạch lau khô tóc rồi đi đến trước mặt Tiêu Túc, đá đá vào chân anh ta: “Này, không phải là tôi cố tình muốn đưa anh về nhàđâu. Tôi gặp anh, thấy không thể thấy chết không cứu, sợ anh bị người ta vứt ra ngoài đường, xảy ra chuyện nên mới có lòng tốt đưa anh về đây. Tối nay anh ngủ ở đây nhưng mai dậy rồi thì phải đi ngay và tôi cấm anh không được nói chuyện hôm nay ra ngoài.”
Tiêu Túc làm sao có thể trả lời được, anh chỉ nheo nheo mày. “Và tối nay anh ngủ trên nền nhà.”
“Anh không nói gì thì tôi coi như anh đã đồng ý rồi.”