Có lẽ biết mẹ đang nghĩ gì nên Đậu Nành mở miệng nói. “Ông cổ ngoại cứ yên tâm, con là anh trai thì chắc chắn phải yêu thương em gái. Đừng nói là một nửa, có là toàn bộ thì con cũng vui lòng.”
Nói xong, Đậu Nành đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của em gái. Tay của Đậu Nành không lớn nhưng mà so với bàn tay của đứa bé sơ sinh thì nhìn vào lại rất dễ thương, hơn nữa lúc nằm còn lộ ra nắm tay nhỏ hồng của em bé.
Nghe được lời này, Ông cụ Uất Trì rất vui vẻ.
Ở bên cạnh, Tống An nhìn ba mình, nếu không phải ông là ba chắc có lẽ bà đã động thủ mất.
Bỗng nhiên, Ông cụ Uất Trì lại hỏi. “Đúng rồi, đã đặt tên cho con bé chưa?”
Hàn Minh Thư sửng sốt, cô nhìn Dạ Âu Thần. Dạ Âu Thần dịu dàng nói: “Em quyết định đi.”
Thế là Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút rồi thành thật nói: “Ông ngoại, trước tiên chúng ta hãy lấy tên mụ cho bé. Còn tên khai sinh thì con chưa suy nghĩ ra, ông ngoại học thức uyên thâm, hay là ông lấy cho con bé đi?”
Lời này làm ông cụ Uất Trì cực kì sung sướng, vuốt bộ ria mép ra vẻ: “Nếu con đã mở miệng nhờ thì ông đây chỉ có thể đồng ý. Nhưng việc đặt tên là một chuyện vô cùng quan trọng, ông phải trở về suy nghĩ cẩn thận, trước đó con hãy nói cho ông nghe tên mụ của bé là gì”
“Giá Nhỏ ạ”
Giá Nhỏ cùng vần với tên của Đậu Nành – anh trai con bé – hai anh em dùng nghe rất hợp.
Ban đầu, ông cụ có hơi ghét bỏ tên này nhưng ông nhanh chóng hiểu ra. Dù trong lòng vẫn không thích nhưng ông cũng gật đầu: “Không tệ, rất thích hợp với tên cháu cố ngoại ông.”
Mọi người vui vẻ vây quanh Giá Nhỏ.
Tiểu Nhan đứng ngắm bộ dạng đáng yêu của Giá Nhỏ thì vô cùng thích thú. Thỉnh thoảng, cô chọc chọc nắm tay nhỏ mềm mại thơm thơm của cô bé, vừa chạm cái liền vui vẻ, cô chơi đến quên trời quên đất.
Hàn Thanh bên cạnh chú ý tới động tác của Tiểu Nhan, dáng vẻ đáng yêu ấy khiến cho gương mặt vốn lạnh lùng của anh ta cũng xuất hiện ý cười.
Hàn Minh Thư nằm trên giường hơi buồn chán, bỗng cô lóe lên một ý xấu, nhìn Tiểu Nhan hỏi: “Con gái của tớ đáng yêu lắm đúng không?”
Tiểu Nhan không rõ cô sẽ nói gì tiếp theo, chỉ xem như cô vì sinh con gái nên vui. Vì thế cô phấn khích gật đầu đáp: “Tất nhiên rồi, Giá Nhỏ cực kì dễ thương, cậu nhìn nắm tay nhỏ này đi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trắng, mềm mại này đi. Nếu không phải tớ sợ làm cô bé bị thương thì tớ đã ôm cô bé từ lâu.”
Bởi vì đứa trẻ quá non nớt, Tiểu Nhan lại chưa từng làm mẹ nên không dám tùy tiện ôm Giá Nhỏ, sợ làm bé bị thương.“Không sao. Cậu có thể ôm mà”
Tiểu Nhận lắc đầu từ chối: “Không được không được. Tớ không vội đầu ạ, đợi cô bé lớn hơn một chút rồi tớ bế. Dù sao còn rất nhiều thời gian mà, vẫn còn cơ hội.”
“Nếu cậu thích đến như vậy thì tự mình sinh một đứa đi.”
Nói xong câu nói, Hàn Minh Thư còn cố ý liếc nhìn anh trai của mình.
Tiểu Nhan vừa rồi còn vui vẻ, lúc này cả người liền cứng đờ, trợn mắt nhìn Hàn Minh Thư. Sao cô ấy lại nói như vậy? Bây giờ có rất nhiều người ở đây đó.
Tiểu Nhan không biết Hàn Thanh suy nghĩ như nào nhưng hiện tại trong phòng có rất nhiều người, mặt cô trở nên hồng, mắt cũng không dám nhìn sang Hàn Thanh.
Ngược lại, Hàn Thanh bảo vệ cô, anh ta liếc mắt nhìn Hàn Minh Thư, nói khẽ: “Mới sinh xong đã có sức nghịch ngợm à? Xem ra em không mệt mỏi chút nào.”
Hàn Minh Thư nháy mắt, cô nắm chặt tay Dạ Âu Thần. “Có người ở bên cạnh em thì em còn mệt gì nữa?”
Lúc nắm tay Dạ Âu Thần, Hàn Minh Thư bỗng ý thức được điều gì, cô quay đầu nhìn thì phát hiện chỗ mình vừa bóp là vết thương khi nãy cô cắn.
Thật ra nó cũng không nghiêm trọng lắm nhưng vừa nãy Hàn Minh Thư đã để lại dấu răng sâu hoắm lại còn chảy máu.
Trước đó Hàn Minh Thư đã nghe bác sĩ hỏi Dạ Âu Thần có cần xử lý vết thương không nhưng Dạ Âu Thần hời hợt bỏ qua. Bây giờ…
Hàn Minh Thư bối rối buông tay, cô nhìn vết răng sâu ấy mà vô cùng đau lòng. “Không sao đâu. Không đau chút nào.”
Làm sao lại không bị thương. Hàn Minh Thư tin anh mới là lạ. Vết thương sâu như vậy mà còn nói không bị thương, anh tính lừa con nít à? “Anh xem em là trẻ ba tuổi à?”
Mọi người bỗng trông thấy hai vợ chồng không xem ai ra gì mà tình chàng ý thiếp. Tống An liền liếc mắt ra hiệu cho tất cả yên lặng đi ra khỏi phòng. “Ai xem em là trẻ lên ba chứ?”