Cô chỉ có thể nói chuyện thật nhỏ, phàn nàn với Hàn Minh Thư. “Anh Dạ sao cứ ở đây mãi. Anh ấy cứ thế này làm tớ không tự nhiên lắm.”
Tuy Tiểu Nhan biết sự chú ý của Dạ Âu Thần chỉ dành cho Hàn Minh Thư nhưng cô đang ở bên cạnh mà Dạ Âu Thần cũng ngôi trong phòng khiến cô cảm thấy áp suất dân hạ xuống.
Hàn Minh Thư tách múi quýt và bỏ vào miệng, cô nghe vậy bèn nhìn Dạ Mạc Thầm một chút. Cô phát hiện anh đang ngồi khoanh tay, cứ nhìn chằm chằm về phía này. “Aiz” Hàn Minh Thư thở dài, trả lời với Tiểu Nhan: “Không giấu gì cậu. Tớ cũng thấy anh ấy điên thật rồi. Không biết sinh con xong sẽ đỡ hơn phần nào không hay anh xem tớ như phạm nhân mà trông giữ.”
Tiểu Nhan: “… Nghe có vẻ sợ.”Nói xong, Tiểu Nhan lại tưởng tượng đến cảnh tượng của mình và Hàn Thanh trong tương lai. Nếu như cô mang thai thì Hàn Thanh có phải sẽ giống như anh Dạ mà quản nghiêm vợ không?
Nếu là vậy… Hình như cũng không quá đáng ghét. Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan bỗng hiểu được cách làm của Dạ Âu Thần, nó có phải là do yêu một người quá sâu đậm không? “Thật ra, tớ nghĩ anh Dạ như vậy là do quá quan tâm đến cậu.”
Đối với hành động của Dạ Âu Thần thì Hàn Minh Thư không phản cảm nhưng cô cảm thấy Dạ Âu Thần đang làm khó bản thân. Dù gì lúc cô nghỉ ngơi thì anh sẽ trông giữ mà khi cô tỉnh dậy anh vẫn thức.
Vậy đến khi sinh xong thì sẽ thế nào? “Những lời tớ nói đều là thật lòng nhưng chính bản thân tớ vẫn cảm thấy sợ. Tớ không muốn ở mãi với anh ấy một chỗ đâu. Hay là… Tớ về trước nhé?”
Tiểu Nhan nhỏ giọng bất mãn với Hàn Minh Thư.
Nghe vậy, Hàn Minh Thư nhìn cô ấy. “Khó khăn lắm mới có dịp ở cạnh tớ, vậy mà mới có bao lâu cậu đã muốn bỏ đi hả? Có còn là bạn bè không?”
Tiểu Nhan: “
Sao cô cảm thấy hình như bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng rồi đấy. “Nếu không cậu nhờ anh ấy đi?”
Tiểu Nhan: “?”
Tiểu Nhan biết chuyện của mình và Hàn Thanh không thể giấu diếm được cô. Dù không quá giữ bí mật nhưng cô cũng không trực tiếp thừa nhận. Song ở bên cạnh cô có miệng rộng Đậu Nành.
Đậu Nành làm sao có thể giữ bí mật với mẹ của mình?
Tiểu Nhan chịu thua: “Lỡ như anh ấy đang làm việc?”
Hàn Minh Thư xua tay bảo: “Công việc còn quan trọng hơn bạn gái sao?”
Tiểu Nhan: “
“Quyết định vậy đi. Để anh ấy mang Dạ Mạc Thậm đi. Cứ bị nhìn chằm chằm như thế, tớ cũng phát bực mất thôi.”
Hàn Minh Thư đã nói như vậy, Tiểu Nhan đành phải lấy điện thoại nhắn tin cho Hàn Thanh.
Gửi xong tin nhắn, tạm thời chưa thấy hồi âm. Tiểu Nhan đoán chắc có lẽ anh đang xử lí công việc ở công ty, muốn trả lời tin nhắn của cô cũng khó. “Có lẽ anh ấy còn nhiều việc nhưng có thể đến đây hay không thì tớ không biết. Dù sao tớ cũng hỏi rồi.”
Vừa dứt lời, điện thoại liền reng một cái.
Tiểu Nhan xem wechat, là tin nhắn của Hàn Thanh.
Cô hỏi bây giờ anh có rảnh không? Hàn Thanh hỏi cô có chuyện gì? Lúc Tiểu Nhan xem tin nhắn thì Hàn Minh Thư cũngvậy xem, cô thúc giục Tiểu Nhan nhanh chóng trả lời: “Mau để anh tới đây đi.”
Tiểu Nhan: “ Tớ cảm thấy không ổn lắm hay là thôi đi?”
“Sao cậu sợ thế? Anh ấy là bạn trai cậu mà, có phải kẻ thù của cậu đâu. Cậu chỉ cần nói một câu, còn đồng ý hay không là chuyện của anh ấy.”
Bị Hàn Minh Thư thuyết phục, Tiểu Nhan cũng bắt đầu nhắn cho Hàn Thanh nhưng cô nói tương đối uyển chuyển.
Ừm… Em đang ở chỗ Minh Thư, anh có muốn đến đây không?”
Nói xong còn sợ Hàn Thanh cảm thấy giọng cô hơi quá bèn nhanh chóng gửi icon dễ thương.
Mà ở bên cạnh. Hàn Minh Thư nhìn thấy toàn bộ quá trình, cô chớp mắt. “Bình thường hai người đều nói như vậy ư?”
Tiểu Nhan gật đầu: “Đúng thế, có vấn đề sao?”