Không hiểu sao, Tiểu Nhan cảm thấy giọng nói của Hàn Thanh trầm hơn một chút, giống như rượu vang ngày trước cô từng uống, ngọt đến động lòng.
Khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh kề bên, ảnh đèn trên đầu làm đôi mắt anh càng tối, giống như màn sương dày đặc trong đêm đen vậy. “Không, không dựa gần… Cũng, có thể. Nói, nói rõ được Tiểu Nhan lắp bắp nói, bàn tay vô thức chặn Hàn Thanh lại, ngăn anh tiến gần hơn. .
Nhưng không hiểu hôm nay Hàn Thanh bị làm sao, thái độ khác thường, cô càng ngăn cản, anh càng tiến tới gần, hơi thở nóng hừng hực như lửa ở ngay gần bên, cô thậm chí không dám ngẩng đầu lên. “Nếu dựa gần hay không đều nói rõ được vậy thì dựa gần chút rồi nói.”
Hơi thở phả vào đầu ngón tay đang đặt trên gáy cô, Tiểu Nhan như cảm nhận được cánh tay mình đang run rẩy.”Em thắc mắc về vấn đề gì hôm nay anh sẽ trả lời em.”
Cái gì?
Tiểu Nhan nhanh chóng ngẩng đầu, ánh mắt và vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Khuôn mặt tuấn tú chậm rãi tiến tới gần, Tiểu Nhan như bị điểm huyệt, ngồi im không động đậy được. Rất lâu sau, gò má anh lướt qua cô, tới bên tại cô, bất lực thở dài: “Khiến em giả vờ làm đà điểu nhiều ngày như vậy bởi vì muốn em nghĩ kỹ. Dù sao anh là một người không hiểu chuyện tình cảm, lại chưa từng hẹn hò, ở bên anh, chắc chắn rất vất vả, những kỳ vọng của nữ sinh các em chưa chắc anh đã làm được. Anh đã lớn tuổi, bố mẹ đã qua đời, còn có một cô em gái anh cực kỳ để ý, con bé là người anh không dễ gì tìm về được, nếu em không để ý…
Không đợi anh nói xong, Tiểu Nhan đã nhanh chóng nói. “Em không để ý.
Bốn bề yên tĩnh.
Tiểu Nhan chớp chớp mắt, sau đó điên cuồng chớp mắt.
A!
Hình như cô lại không khống chế được bản thân rồi! Ngại ngùng đầu? Bình tĩnh không hoảng loạn đâu? Làm một người phụ nữ có giá đâu? Tiểu Nhan đúng là ngốc chết mất thôi!
Vào lúc Tiểu Nhan đang buồn bực, bên tai lại vang lên tiếng cười trầm thấp. Sau đó, Tiểu Nhari cảm thấy có gì đó mềm mềm trên má cô rồi từ từ di chuyển sang bên phải, dừng ở môi cô.
“Ưm”
Eo cô bị người đàn ông trước mặt mạnh mế ghì chặt, cả người cô bị anh ôm trong lòng mà hôn Chuyện gì xảy vậy? Cô đang ở đâu? Sao chuyện gì cô cũng không biết vậy?
Tóm lại, cả người Tiểu Nhan đều rối tung rối mù hết cả lên.
Cô ấy ngơ ngác bị anh hôn rất lâu, cũng không hề có phản ứng lại.
Mà ai đó đã kết thúc cuộc họp vào buổi chiều, kế tiếp cũng không có lịch trình nào khác, vì vậy anh cứ vậy mà bền bỉ ôm lấy Tiểu Nhan, nghiền nát cô ấy một lúc lâu.
Mãi cho đến khi hai người tách ra, cả người Tiểu Nhan vẫn còn choáng váng. Nhưng cơ thể của cô ấy lại như nhũn ra không có chút sức lực, chỉ có thể nép vào trong vòng tay của Hàn Thanh, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại nắm chặt lấy chiếc áo sơ mi trước người anh.
Chiếc áo sơ mi sẫm màu bị cô ấy nắm chặt làm cho nhăn nhúm, cúc áo cũng được cởi ra một nút, để lộ ra xương quai xanh và yết hầu của anh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Nhan không thể kìm nổi mà phải nuốt nước miếng. “Thích không?”
Chú ý đến từng cử động nhỏ củacô ấy, ánh mắt của Hàn Thanh hơi đen tối, vừa hỏi vừa đưa tay cởi từng cái cúc áo còn lại ở phía dưới của áo sơ mi.
Tiểu Nhan bỗng chốc mở to mắt ra, căng thẳng hỏi: “Anh định làm gì vậy?”
“Không phải em thích sao?”
Hành động của Hàn Thanh không dừng lại, khuôn mặt Tiểu Nhan đỏ bừng hết lên, cô ấy đè tay anh ta lại để ngăn cản hành động kế tiếp của anh ta, vội vàng nói: “Thích cũng không nhất định là muốn xem!”
Bàn tay anh ta bị cô gái nhỏ đè giữ dừng lại một chút, rồi sau đó không tiếp tục động đậy, Hàn Thanh nhìn gương mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ ở trước mặt, đôi môi mỏng chậm rãi nhếch lên. “Được rồi, sau này đến thời điểm thích hợp rồi xem vậy.”
Tiểu Nhan: “
Nhìn người đàn ông ở trước mặt đang tỏa ra sức quyến rũ khiến người ta phẫn nộ, Tiểu Nhan kìm không được mà nuốt nước miếng, cô ấy sao lại cảm thấy… người đàn ông già này dường như đã trở nên phóng túng? Có phải là do ảo giác của cô ấy không?
Lúc trước thì lạnh lẽo như núi băng, sau khi xác định mối quan hệ, nhiệt tình có bốc lửa?