Hàn Thanh sắp đến đây? Tiểu Nhan nói lắp bắp: “Cháu… Lẽ nào cháu lấy danh nghĩa của dì để gọi cậu Hàn cháu đến đây sao?”
Đậu Nành lắc đầu: “Lấy danh nghĩa của mẹ a. Dì Tiểu Nhan ở lại đây ăn cơm trưa với bọn cháu nha.”
Trước chuyện của Hàn Thanh và Tiểu Nhan, Hàn Minh Thư và Đậu Nành đều đồng lòng và hơn nữa còn cố gắng hết sức mình để tác hợp cho hai người họ.
Bởi vì công ty có chuyện phải làm, cho nên Hàn Thanh đến đây muộn hơn một chút. Đúng lúc ấy cơm nước đã được dọn lên bàn thì chân sau của anh ta bước vào cửa.
Vừa vào đã nhìn thấy có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi thấp thỏm không yên trong phòng, bước chân của anh ta dừng lại, sau đó lại trở về như bình thường.
“Gậu Hàn, cậu đến rồi sao?”
Đậu Nành đích thân chạy đến ôm lấy Hàn Thanh.
Anh nhấc bổng cậu bé lên một cách dễ dàng rồi đi đến bàn ăn, giải thích với giọng lạnh lếo: “Anh vừa mới làm xong việc thì vội vàng qua đây luôn, mọi người chờ lâu chưa?”
Hàn Minh Thư ưỡn cái bụng của mình ngồi ở đằng kia, nghe vậy thì cười: “Vừa mới ngồi xuống thôi, không đợi lâu đâu ạ.”
Tiểu Nhan ngồi chết đứng ở bên cạnh, giả vờ như mình không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào cả. Cô ấy cúi đầu không nói một lời.
Hàn Minh Thư liếc nhìn cô ấy với ánh mắt nghiêm khắc. Với dáng vẻ này của cô ấy thì còn có thể trông cậy cô ấy đi thử sao?
Rất nhanh Hàn Thanh đã đi rửa tay, sau đó mọi người cùng ngồi xuống.
Ngồi trên bàn ăn đều là những con người quen thuộc. Ban đầu bữa ăn này nên ăn một cách rất hiền hòa, nhưng bởi vì mối quan hệ giữa Tiểu Nhan và Hàn Thanh cho nên bầu không khí trong bữa ăn trở nên rất lúng túng.
Tiểu Nhan thì cứ giả vờ giả vịt, chính là không ngẩng đầu lên nói chuyện với Hàn Thanh mà chỉ bởi cơm trắng của mình. Hàn Thanh cũng không nói gì, vẻ mặt lạnh lẽo giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Hàn Minh Thư cảm thấy cứ theo cái đà này thì cũng không phải là cách, cô phải hạ thuốc mạnh mẽ hơn một chút mới đúng chứ nhỉ?
Nhưng ngay trước mặt Đậu Nành, Hàn Minh Thư lại cảm thấy hơi ngại ngùng. Vì vậy cô chỉ có thể âm thầm nháy mắt ra hiệu với con trai mình.
Đậu Nành không hổ danh là con trai của cô, cô chỉ cần liếc mắt một cái là cậu bé lập tức hiểu ý. Đậu Nành đặt đũa xuống: “Mẹ, cậu, dì Tiểu Nhan, con ăn norồi. Con về phòng trước nha?”
Nghe thấy vậy, Hàn Minh Thư giả vờ hỏi: “Con ăn như vậy mà đã no rồi sao? Con mới ăn chưa được bao nhiêu, không ăn thêm một chút nữa sao?”
Đậu Nành lắc đầu: “Con ăn không nổi nữa mẹ a Hàn Minh Thư nhếch môi, ánh mắt đen sâu thăm thẳm nhìn Đậu Nành. Đậu Nành cười hì hì, sau đó rời khỏi bàn ăn.
Đợi sau khi cậu cậu bé đi rồi, Hàn Minh Thư khẽ cười rồi ngẩng đầu lên chuẩn bị nói gì đó với Hàn Thanh, nhưng cô lại bất ngờ phát hiện đôi mắt Hàn Thanh đang nhìn chằm chằm vào mình. Mặc dù trên gương mặt anh ta không hề có biểu cảm gì, nhưng dường như vang theo vẻ bất đắc dĩ.
Anh ấy như vậy là đã biết cô em gái này muốn làm gì rồi sao?
Anh ấy hiểu cô như vậy sao? Hàn Minh Thư thầm nghĩ trong lòng. “Anh trai, chuyện này…
Hàn Minh Thư mới mở miệng lên tiếng nói, Tiểu Nhan ngồi ở bên cạnh dường như bị cái gì đó đâm phải. Cô ấy kích động đứng lên: “Tớ đi xem Đậu Nành thế nào, thằng bé ăn ít quá.”
Nói rồi cô ấy cũng không để ý đến hai người phản ứng như thế nào mà vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nơi này.
Hàn Minh Thư: “…” Hả? Cô muốn gọi Tiểu Nhan nhưng không kịp nữa rồi, không còn nhìn thấy bóng dáng trước mắt nữa. Cô ấy còn muốn giả vờ giả vịtđến bao giờ nữa đây? Hàn Minh Thư hơi khó chịu, cô đã cố tình đuổi Đậu Nành đi chính là muốn nói một số đề tài mà trẻ con không nên nghe, nhưng kết quả Tiểu Nhan lại chạy đi theo thằng bé.
Đúng là uổng phí cô hao tổn tâm tư.
Hàn Minh Thư liên tục thở dài, quay đầu nhìn Hàn Thanh. “Anh đúng là đáng sợ thật đấy, người ta lại bị anh dọa cho bỏ chạy rồi kìa!”
Hàn Thanh uống một ngụm canh một cách rất bình thản, động tác vẻ mặt như bình thường. Anh ấy nghe thấy vậy thì ngước mắt lên nhìn cô. “Người dọa cho cô ấy chạy lẽ nào không phải em sao?”
Hàn Minh Thư bật cười: “Em dọa cô ấy bỏ chạy lúc nào? Nếu như không phải anh ở đây thì cô ấy sẽ nhát gan như vậy sao?”