*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hành động của cô khiến Dạ Y Viễn không hiểu nổi, anh ngơ ra vài giây rồi mới xuống xe đuổi theo cô.
“Em dâu?”
Dạ Y Viễn chặn đường đi của cô, khó hiểu nhìn cô: “Sao vậy?”
Thẩm Cửu khó xử nhìn cô: “Anh cả, nơi này cách công ty không xa, em tự đi qua đó là được rồi, còn bệnh viện thì em không đi nữa, hôm nay cảm ơn anh cả.”
Nói xong, Thẩm Cửu cũng không nói gì thêm, vòng qua người Dạ Y Viễn rồi đi tiếp.
Dạ Y Viễn không đuổi theo nữa, chỉ đứng tại chỗ nhìn Thẩm Cửu rời đi.
Thẩm Cửu đi một lúc rất lâu, lúc đến công ty vẫn chưa có ai, một mình cô đi lên tầng cao nhất.
Tài liệu trên bàn vẫn chất thành núi giống y hệt hôm qua, chỉ là có vài chỗ đã được bỏ ra, cô đang định chuyển một ít tài liệu đi, mới thấy bàn tay bị bôi đầy thuốc mỡ, rất không tiện.
Cô đành phải đứng đó dùng một tay sắp xếp tài liệu, cho đến khi độ nóng trên tay giảm bớt, cô mới đi đến nhà vệ sinh rửa sạch thuốc mỡ.
May mà chỉ là chỉ bị đổ cháo mà thôi, không quá nóng, bôi thuốc mỡ hơn một tiếng, tay của cô đã tốt hơn nhiều rồi.
Lúc Thẩm Cửu về chỗ làm việc, đúng lúc gặp phải Dạ Âu Thần đi làm.
Vẫn giống ngày hôm qua, anh không chút quan tâm đến cô, cũng chẳng thèm nhìn cô.
Rất nhanh Lang An đã đẩy anh vào phòng làm việc.
Thẩm Cửu trở về chỗ ngồi tiếp tục xử lí tài liệu, có thể là vì mấy ngày nay quá mệt, lại không nghỉ ngơi tốt, rất nhanh Thẩm Cửu đã mệt đến mức ngủ gục trên bàn.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Thẩm Cửu nghe thấy có người vỗ vai gọi tên cô.
“Thẩm Cửu, sao vẫn còn ngủ vậy? Mau dậy đi ăn cơm thôi.” Người vỗ vai cô là Tiểu Nhan, cô ấy ở nhà ăn dưới tầng một lúc lâu cũng không thấy Thẩm Cửu đâu, nên đã lên đây tìm cô.
Ai biết được cô lại ngủ gục ở đây chứ.
Thẩm Cửu mơ màng nghe thấy có người gọi tên mình, khó khăn mở mắt ra nhìn đối phương: “Tiểu Nhan?”
“Sao cô lại ngủ ở đây vậy?” Chúng ta mau chóng xuống dưới ăn cơm thôi, cô mà còn muộn chút nữa là hết cơm ăn đấy.” Tiểu Nhan nói, cũng không để ý cô có đồng ý hay không, đã cầm cánh tay dìu cô đứng dậy.
“Ừm.” Thẩm Cửu cũng định đi ăn cơm, bèn đứng lên theo Tiểu Nhan.
“Thẩm Cửu? Thẩm Cửu?”
“Gì thế, cô ngất đấy à? Đang yên đang lành tự dưng sao vậy, cô ngất rồi chẳng lẽ tôi phải đưa cô đi bệnh viện sao?”
Tiểu Nhan nhìn xung quanh, phát hiện ở đây chẳng có ai, chỉ có thể bất lực thở dài.
Cô kéo tay của Thẩm Cửu rồi cõng Thẩm Cửu lên, sau đó cố gắng bước về phía trước.
Lúc đến trước thang máy, phía sau đột nhiên xuất hiện tiếng kêu.
Hình như là cửa phòng làm việc đã mở ra, Tiểu Nhan quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Lang An đẩy Dạ Âu Thần từ trong đi ra.
Tầm mắt của bọn họ chạm phải nhau, Dạ Âu Thần như là đã nhìn thấy Thẩm Cửu trên lưng cô, gương mặt anh tuấn đó khẽ nhíu mày lại.
Tiểu Nhan nhớ đến lời đồn lúc trước trong công ty, lên tiếng giải thích: “Anh, anh Dạ.. ban nãy tôi lên tim Thẩm Cửu xuống ăn cơm, không ngờ đi được vài bước mà cô ấy đã ngất đi, tôi đang định đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Lang An trừng lớn mắt: “Ngất đi? Sao đột nhiên lại ngất đi?”
Tiểu Nhan khẽ ho một tiếng rồi giải thích: “Không rõ nữa, có điều sắc mặt cô ấy rất kém, hơn nữa tay cũng rất lạnh…”
Lúc nói những lời này cô còn nhìn sang Dạ Âu Thần, giống như là đang cố ý nói cho anh nghe.
Quả nhiên, Dạ Âu Thần nhíu mày càng chặt hơn, một lúc sau anh lạnh giọng nói: “Đưa cô ấy cho tôi.”
Tiểu Nhan: “Hả?”
“Ý của anh Dạ chúng tôi là, anh ấy sẽ đích thân đưa Thẩm Cửu trợ lý Thẩm đến bệnh viện.”
Lúc này Tiểu Nhan mới hiểu, cô dìu Thẩm Cửu tiến đến, chắc là Dạ Âu Thần cũng không có kiên nhẫn, tự di chuyển xe lăn đi lên, Tiểu Nhan chưa kịp phản ứng lại anh đã đưa cánh tay ra, ôm lấy eo và cánh tay của Thẩm Cửu, kéo cô vào trong lòng mình.
Đợi lúc Tiểu Nhan phản ứng lại, Thẩm Cửu đã ở trong lòng Dạ Âu Thần rồi.
Tiểu Nhan ngơ ra tại chỗ, có chút kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này.
Tuy Dạ Âu Thần là một người tàn phế, hơn nữa còn đang ngồi trên xe lăn, nhưng phía trên của anh lại có vẻ lạnh lẽo, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, cơ thể mềm mại của Thẩm Cửu bị anh ôm trong lòng, sự lạnh lùng xung quanh anh bao trùm lên người cô.
Tiểu Nhan chớp chớp mắt, nghĩ đến một cụm từ.
Nhu khắc cương.
“Anh, anh Dạ, ý của anh là anh sẽ phụ trách đưa Thẩm Cửu đến bệnh viện sao?”
Dạ Âu Thần không để ý đến cô, thậm chí còn không nhìn cô, ôm Thẩm Cửu rời đi thẳng.
Lang An cũng nhanh chóng đuổi theo: “Hôm nay cảm ơn cô nhé, chúng tôi đi trước đây.”
Tiểu Nhan nghĩ một lúc, trước khi cửa thang máy đóng lại đã đuổi theo: “Chuyện đó, tôi cũng đi cùng có được không? Một lát nữa có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ.”
Lang An nhìn Dạ Âu Thần trưng cầu ý kiến của anh, sắc mặt Dạ Âu Thần vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng cũng không phản đối, Lang An gật đầu: “Được, cô đi cùng chúng tôi đi.”
Vì vậy Tiểu Nhan mới đi theo vào thang máy, trong lòng thầm vui.
Quả nhiên là Thẩm Cửu có mờ ám với cậu Dạ.
Nhìn dáng vẻ đau lòng kia của cậu Dạ, khưa khưa.
Là ai nói Thẩm Cửu đã thất sủng? Rõ ràng Dạ Âu Thần đang căng thẳng đó nhé?
Hihi, cũng không biết sau này Thẩm Cửu có thể trở thành bà chủ của tập đoàn Dạ Thị hay không, Tiểu Nhan thầm nghĩ.
“Ai dà, tôi rót cho cô cốc nước.” Tiểu Nhan nhanh chóng đứng dậy rót nước cho cô, đợi Thẩm Cửu uống xong, Thẩm Cửu mới lên tiếng hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”
Tiểu Nhan nghịch ngợm chớp mắt: “Cô ngất đi đó, bác sĩ nói cô rất yếu, sức khỏe cũng rất kém, bây giờ đang truyền nước, còn có… Thẩm Cửu, cô bị suy dinh dưỡng, không phải mỗi ngày cô đều ăn cơm sao?”
Thẩm Cửu: “…”
Tiểu Nhan đột nhiên xích lại gần: “Cô và cậu Dạ rốt cuộc là có quan hệ gì?”
Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu khẽ nhíu mày: “Sao vậy?”
“Hỏi chút thôi mà, không phải trong công ty đều nói cô là người tình của cậu Dạ sao? Nhưng gần đây cậu Dạ lại không cần cô nữa, vì vậy mọi người đều vui mừng khi cô gặp họa, nhưng hôm nay lại bị vả mặt rồi. Trước mặt tất cả mọi người, cậu Dạ ôm cô rời khỏi công ty…”