Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1476



Nói được một nửa, Tiểu Nhan như nghĩ tới điều gì, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, ngây người tại chỗ.

Sao cô ấy lại ngốc như vậy chứ, vừa nhìn đã biết chỗ quần áo này là do Hàn Thanh chuẩn bị cho cô ấy.

Từ đêm qua trở về đây không có ai khác ngoài hai người họ và một con mèo. Không ngờ anh ấy lại bảo một con mèo tới đưa quần áo cho Tiểu Nhan? “Meo?”

Con mèo hoàn thành nhiệm vụ kêu lên một tiếng.

Sau đó nó xoay người chạy mất. Tiểu Nhan cầm quần áo vào phòng tắm, sau khi cô ấy mở ra mới phát hiện trang phục bên trong đều chuẩn bị rất chu đáo, khi Tiểu Nhan thay quần áo, mặt của cô ấy nóng ran, bởi vì trang phục hoàn toàn vừa vặn với người cô, không biết tại sao anh ta lại đoán được kích cỡ màmua chuẩn như vậy.

Tiểu Nhan rất ít khi mặc váy, có điều hôm nay Hàn Thanh mua cho cô ấy một chiếc váy hoa màu xanh nền trắng trông rất ngọt ngào, mặc vào nhìn cũng rất đẹp, thế nhưng cảm giác vẫn có chút… kỳ lạ.

Có lẽ là do cô ấy không quen?

Tiểu Nhan gãi gãi đầu, buộc tóc lên sau đó ra khỏi phòng.

Tiểu Nhan còn tưởng rằng nơi này không có ai khác, không ngờ vừa mới ra khỏi phòng đã đụng phải một người phụ nữ trung niên. Ánh mắt hai người chạm nhau, người phụ nữ đột nhiên mỉm cười. “Là cô Tiểu Nhan sao? Tôi là người giúp việc cậu chủ mới thuê tới để dọn dẹp nơi này, cậu chủ nói sau khi cô tỉnh thì có thể xuống lầu chuẩn bị ăn bữa sáng”

“Hả?”

Không ngờ nơi này còn có người giúp việc tới dọn dẹp?

Có điều đúng là hôm qua lúc mới tới đã thấy trong phòng vô cùng sạch sẽ, Hàn Thanh bình thường cũng ít ở đây, vậy thì chắc chắn phải có người giúp việc cách vài ngày tới dọn dẹp một lần, nếu không thì rất bụi bặm.

Tiểu Nhan ngại ngùng cười với đối phương: “Chào cô, xin hỏi nên xưng hô thế nào đây?”

“Cô Tiểu Nhan khách sáo rồi, gọi tôi là dì Lâm là được rồi.”

“Cảm ơn dì Lâm, tôi… đi xuống trước nhé?”

“Đi đi, cô Tiểu Nhan xuống lầu cẩn thận nhé.”

Tạm biệt dì Lâm, Nhan đi xuống lầu, tuy răng cô ấy đã thay quần áo, có điều chân cô ấy vẫn đi giày của Hàn Thanh nên lúc xuống lầu có chút khó khăn Đi được một nửa đột nhiên dưới lầu truyền tới một âm thanh.

“Đứng yên ở đó”

Hả? Tiểu Nhan nhìn về phía phát ra âm thanh, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Hàn Thanh.

Lời này khiến Tiểu Nhan đứng yên tại chỗ, không dám đi tiếp nữa, sau đó cô ấy thấy trên tay Hàn Thanh cầm một đôi dép tới trước mặt mình, anh ta kh lưng cúi người xuống. “Thay đi, dép rộng quá dễ bị ngã.

Nhìn đôi dép lê nữ màu lam nhạt trước mặt Tiểu Nhan nói cảm ơn sau đó thay vào, sau khi thay xong Tiểu Nhan định xoay người lấy đôi dép nam đặt sang một bên thì Hàn Thanh đã nhanh tay hơn cô ấy.

Anh ấy mang dép xuống lầu, Tiểu Nhan đứng yên tại chỗ nhìn chính mình đang mặc váy, rồi lại nhìn đôi dép lê màu lam nhạt, trong lòng khể than một câu.

Tuy rằng Hàn Thanh là một người đàn ông thực thụ, có điều… May mà thẩm mỹ của anh ấy không giống kiểu của mấy người đàn ông khác.

Nếu anh ấy là một người đàn ông chính hiệu, có lẽ sẽ giống như những người đàn ông khác cho rằng con gái đều thích màu hồng nhạt. Vậy thì hôm nay váy cô ấy mặc và dép cô ấy đi có lẽ chính là cái màu hồng phấn chết tiệt.Cô đi theo Hàn Thanh xuống lầu, Không Không đã ngồi sẵn trên ghế chờ ăn cơm, thấy Tiểu Nhan đi xuống, nó nghiêng đầu khẽ kêu một tiếng.

Tiểu Nhan lập tức đi đến ngồi bên cạnh người nó.

Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, sữa bò vẫn còn nóng, lần đầu tiên đơn độc đối mặt với Hàn Thanh chỉ có hai người cùng nhau ăn cơm như vậy, trong lòng cô ấy vô cùng căng thẳng, chỉ biết ngồi vuốt ve Không Không.

Không Không kêu meo một tiếng, cảm giác đầu mình sắp bị Tiểu Nhan sờ đến bong cả da, nó khẽ nghiêng đầu, muốn thoát khỏi ma chưởng của Tiểu Nhan. “Đừng chạy.” Tiểu Nhan nhỏ giọng gọi một câu, muốn bắt Không Không đang chạy trốn trở về, bởi vì bối rối nên không biết đặt tay ở đâu, chỉ có thể vuốt ve đầu Không Không mãi. “Meo meo!”

Không Không có chút bất mãn giãy giua kháng cự “Thả nó xuống đi.” Giọng nói Hàn Thanh đột nhiên truyền tới, dọa Tiểu Nhan giật mình suýt nhảy dựng lên, ngước mắt nhìn về phía anh ấy, theo bản năng tay cũng buông ra. Không Không sau khi được thả tự do, nháy máy nhảy khỏi lòng Tiểu Nhan chạy đi thật xa, vốn dĩ nó còn muốn ở lại cùng Hàn Thanh ăn bữa sáng. Bây giờ thì sao chứ? Vì đầu Không Không bị sờ đến muốn bong da, nó vẫn nên chạy trốn thật mau thì tốt hơn.

Rất nhanh sau đó đã không thấy bóng dáng Không Không trong phòng khách nữa.Tiểu Nhan có chút xấu hổ, bởi vì Không Không chạy quá nhanh, giống như nó rất sợ cô ấy vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv