Hàn Thanh cố gắng nhỏ giọng, nhẹ nhàng hỏi. “Em không đi viện đầu, cũng không muốn về nhà. Tiểu Nhan vùi mình vào gối, âm thanh rầu rĩ truyền đến: “Anh thả em ở khách sạn nào đó là được.
Cô nhóc này nói năng linh tinh gì vậy? Thời điểm này không đi bệnh viện đã đành, anh ta làm sao có thể đưa cô đến khách sạn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Hàn Thanh bèn mang cô về nhà. Nơi này là chỗ sinh hoạt cá nhân của anh, không có người giúp việc, cũng không phải chỗ ở thường ngày của nhà họ Hàn. Lúc Tiểu Nhan xuống xe liền cảm thấy nghi ngờ. “Đây là đâu?”“Nhà tôi.”
Dứt lời, anh bế bổng cô lên đi vào trong nhà. Tiểu Nhan để anh ôm cô, xung quanh toàn là hơi thở của anh. Rõ ràng ngày hôm qua mới quyết định cả đời này không bao giờ dây dưa với anh.
Nhưng người đàn ông này đã cứu cô vào lúc cô tuyệt vọng nhất, cho cô cảm giác tin cậy an toàn. Cô không kiềm chế được bản thân mà rúc vào lòng anh.
Bước chân Hàn Thanh hơi ngừng lại, anh cũng cảm giác được sự chuyển biến của cô. Hàn Thanh nghĩ là cô vẫn sợ hãi nên ôm chặt hơn, giọng nói trầm ẩm lộ ra sự dịu dàng. “Đừng sợ. Loại chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa đâu.” Tiểu Nhan nghĩ đến sự việc vừa rồi mà khiếp sợ.
Nếu Hàn Thanh không tới cứu cô thì buổi tối hôm nay sẽ ra sao?
Hàn Thanh đi rồi, Tiểu Nhan cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện đôi giày trắng của mình bị vấy bẩn. Cô đột nhiên liên tưởng đến dáng vẻ vừa rồi của mình.
Hệt như đôi giày trắng này, bị Lý Tư Hàn vấy bẩn. Bây giờ thân thể cô nhất định rất bẩn. Cô vẫn nhớ anh ta túm lấy tay cô, cởi quần áo cô ra, chạm vào da thịt cô Hình ảnh trong đầu cử xuất hiện không ngừng, càng lúc càng nhiều. Tiểu Nhan không chịu nổi mà kêu lên một tiếng đầy sợ hãi. Cô đứng bật dậy chạy ra ngoài, phích một cái đâm trúng vào lồng ngực Hàn Thanh. “Sao thế “
Lời còn chưa dứt, Tiểu Nhan liền lui về phía sau, trốn tránh anh như trốn dịch bệnh.
Tay Hàn Thanh cầm hộp thuốc, đang muốn giúp cô xử lý vết thương. Anh đi rất nhanh, trở về cũng thực mau.
Tuy nhiên, trở về rồi, anh lại phát hiện ánh mắt và biểu hiện của Tiểu Nhan có gì đó không ổn.
Mới đi có một lát mà sao đã biến thành như vậy?Anh thử bước lên một bước nhỏ. “Anh đừng qua đây”
Quả nhiên, Tiểu Nhan sợ hãi lùi về sau, ánh mắt oán hận nhìn anh: “Sao anh lại cứu tôi? Chẳng phải tôi đã nói sẽ không liên quan gì tới anh cơ mà? Chẳng phải tôi đã bảo anh đừng xuất hiện nữa cơ mà? Tại sao anh còn cứu tôi?”
Hàn Thanh mím đôi môi mỏng, ánh mắt lạnh đi vài phần. “Tôi không cứu cô thì ai sẽ làm điều đấy?”
Cô cụp mi mắt: “Ai cũng được… Nhưng sao lại là anh? Tại sao lại để anh thấy tôi trong tình cảnh thế thảm vậy… Tôi, tôi bây giờ rất bẩn…”
Cô cắn môi, cố gắng xóa bỏ những hình ảnh ghế tởm ấy đi. Nhưng cô có nỗ lực tới đầu thì những hình ảnh ấy vẫn cứ bám riết y như keo dán. “Bây giờ tôi rất bẩn… Rất bẩn… Anh vốn đã ghét tôi, giờ phút này… hẳn là cũng thấy tôi kinh tởm phải không?”
Tiểu Nhan nở một nụ cười thê thảm: “Sớm biết như vậy, tôi thà rằng bị hãm hiếp cũng không cần anh cứu.”
Ban đầu Hàn Thanh hãy còn xót xa thay cho cô, sau khi nghe xong câu kia anh xém chút nữa thì sặc. Anh nheo mắt lại, nhìn cô bằng vẻ mặt nguy hiểm.
Cái gì mà thà rằng bị hãm hiếp cũng không cần anh cứu? Hàn Thanh chỉ muốn gõ đầu cô nàng để xem bên trong chứa thứ gì. Nhưng Tiểu Nhan khóc thật sự đáng thương, miệng hồng hết cả lên, trông tủi thân hết sức.Hàn Thanh nhắm mắt. Giây tiếp theo anh mở mắt ra thì đồng thời trong lòng cũng có quyết định. “Dựa theo tính cách của tôi thì thực sự không muốn làm việc này vào lúc này đâu. Nhưng… Dứt lời, Hàn Thanh bước nhanh tới, nắm lấy cảm của cô nhóc này, ép cô ngẩng đầu lên, cúi người hôn xuống. “Um…”
Tiểu Nhan hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Cô kinh ngạc trợn to mắt.