“Ồ, cảm ơn chú” Sau khi hai người bước vào, Hàn Diệc Thù đã tìm thấy một chỗ ngồi một cách quen thuộc. Lý Tư Hàn đi theo người phục vụ, hơi ngượng ngùng nhưng vẫn lanh lợi hỏi.
“Mức giá tối thiểu ở đây là bao nhiêu?”
Người phục vụ có thái độ tốt và liền đáp: “Xin chào ông, mức giá tối thiểu để đặt một chỗ ngồi là mười bày triệu chín trắm nghìn.”
Mười bảy triệu chín trăm nghìn… Sắc mặt của Lý Tư Hàn lại có chút khó coi, tức là hôm nay phải lấy ra mười bảy triệu chín trăm nghìn rồi.”
Mười bảy triệu chín trăm nghìn sao.
Nếu nói, chỉ mười bảy triệu chín nghìn thì cũng chẳng là gì cả.
Chỉ sợ rằng sau này đứa nhỏ này lại làm ra chuyện gì nữa, đến lúc đó lại phải bỏ ra tiền nhiều hơn. Nghĩ đến đây, Lý Tư Hàn bỗng nhiên hối hận, anh ta nghĩ chính mình thật sự không nên sưng mặt ra mà chống đỡ cho tên nhóc đó.
Bất quá hiện tại anh ta đã vào đây, thật khó coi nếu để anh ta là một người lớn mà lại mang một đứa trẻ đi ra ngoài như vậy. Trong lòng của Lý Tư Hàn thật sự là hối hận đến không tả nổi.
Sau khi vào trong quán, anh ta đau lòng mà nhìn Đậu Nành ở bên cạnh, trong lòng vừa thầm tính toán, lại vừa an ủi chính mình.
Quên đi, mười bảy triệu chín trăm nghìn thì mười bảy triệu chín trăm nghìn, cưới một người phụ nữ về còn cần số tiền hơn như thế này, quan trọng nhất chính là việc có được người phụ nữ kia trong tay.Nghĩ đến Tiểu Nhan cuối cùng sẽ gả cho mình, hơn nữa nếu Tiểu Nhan thật sự gả cho mình, về sau anh ta cũng sẽ có thể trở thành chủ của tiệm mì sợi kia.
Nếu tới lúc đó, anh ta cũng sẽ không cần mỗi ngày dậy sớm đi làm làm việc, cứ thế mà lên làm ông chủ, cô gái đó mỗi ngày đều sẽ giặt quần áo và nấu cơm cho mình.
Thật tốt làm sao.
Suy nghĩ viễn cảnh về sau sẽ như vậy, Lý Tư Hàn chỉ cảm thấy mười bảy triệu chín trăm nghìn thật có giá trị làm sao. Sau khi Đậu Nành gọi xong các món ăn, cậu phát hiện ra Lý Tư Hàn thế nhưng lại không có hiện đau lòng trên gương mặt, hơn nữa dường như còn đang chìm đắm trong ý nghĩ của bản thân, anh ta không biểu hiện rõ thái độ trên mặt.
Ý tử đó là sao chứ, vừa nhìn là đã biết có thái độ không tốt rồi. *Chú à, chú suy nghĩ cái gì vậy?”
Đậu Nành đột nhiên lên tiếng, Lý Tư Hàn nhanh chóng bị giọng nói của bé kéo về thực tại, nhìn thấy cậu đang ngồi trước mặt mình, nhìn mình chằm chằm với đôi mắt trong veo ấy.
Khi trở về thực tại, anh ta lại một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười.
“Chú không nghĩ gì cả đầu, Đậu Nành đã gọi thứ cháu muốn ăn hết chưa? Đủ không?”
Đậu Nành cười hì hì đáp: “Dạ đủ ạ, cảm ơn chú nhiều lắm.”“Không cần phải khách sáo đầu.”
Đậu Nành xem bộ dáng của đối phương hình như cho dù mình có làm thế nào cũng đều sẽ không đau lòng, cũng không biết anh ta sao lại đột nhiên thay đổi như thế, đi động đột nhiên rung lên một cái. Đậu Nhờ cúi đầu nhìn thoảng qua, cư nhiên là tin nhắn Facebook đến từ cậu của mình.
“Đang ở đâu?”
Thấy thế, ánh mắt Đậu Nành sáng ngời!
Tuyệt thật, cậu của mình rốt cuộc cũng đã tới!
Cậu bé nhanh chóng thoát khỏi giao diện trò chuyện với Hàn Thanh, tìm được giao diện trò chuyện của Tiểu Nhan rồi nói chuyện, sau đó đem vị trí định vi gui qua.
Đã gửi.
Hiện tại để cho Tiểu Nhan chạy tới, đến lúc đó hai bên có thể đều sẽ nhìn thấy mình. Đến lúc đó hai bên có thể thấy mặt nhau. Hơn nữa đối tượng thân cận của dì Tiểu Nhan gặp qua cậu mình để cho anh ta hiểu cái gì gọi là biết khó mà lui.
Sau khi làm xong những thứ này, Đậu Nành mới chậm rì rì mà quay trở lại giao diện trò chuyện với Hàn Thanh, kiêu ngạo hỏi một câu.
“Cậu ơi, cậu có muốn đến đây không?”
“Không phải là gọi cậu lại đây sao?”
“Không phải, sao cậu trông như không muốn đến đây vậy? Vẫn là Đậu Nành không nên nói cho cậu biết thì tốt hơn.Giờ này khắc này, có một chiếc xe đang dừng bên ngoài khách sạn năm sao, Hàn Thanh đang ngồi ở phía sau xe nhìn chằm chằm tin nhắn này mà có thái độ không vui.
Mím môi, đưa tay ấn ấn vào huyệt thái dương mơ hồ đau đớn của mình.