Thẩm Cửu không có thời gian để suy nghĩ về những vấn đề này, điều mà cô ấy lo lắng hơn bây giờ là ai đã chụp những bức ảnh đó và gửi chúng cho Dạ Âu Thần.
Hôm qua khi đi ăn lẩu với Dạ Y Viễn, cô đã chú ý đến xung quanh và cảm thấy không có ai cả.
Nhưng sau đó có cảm giác như thể ai đó đang theo dõi họ.
Cô không ngờ giác quan thứ sáu của mình quả thật nhạy, đúng là thật sự có người theo dõi cô.
Nhưng, người này là ai? Tại sao lại chụp những bức ảnh này và gửi đến tay Dạ Âu Thần, mục đích người đó rốt cuộc là gì?
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Tiểu Nhan chớp mắt, nhìn cô một cách vô tội.
Thẩm Cửu và cô ta quen biết nhau chưa lâu, nhưng hiện tại không có ai cùng cô chia sẻ nỗi khổ tâm này, nếu cứ nhịn mãi sẽ rất dày vò, cô chỉ có thể nói: “Cô nói xem, thường thì người nào sẽ hại cô hả?”
Nghe thế, Tiểu Nhan trợn mắt bất lực: Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại . “Cô hỏi câu này đúng là ngu ngốc. Đầu tiên nhất định là người đố kỵ cô! Hoặc là đang bị cô uy hiếp lợi ích!”
Thẩm Cửu nghẹn ngào.
Phân tích như thế này khá hợp lý.
“Cô bị ai hại à? Chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan tò mò hỏi.
“Không, là một người bạn của tôi thôi.” Thẩm Cửu nói ngắn gọn về vụ việc: “Bạn tôi và chồng cô ấy mới kết hôn được hai tháng thôi, nhưng một ngày nọ, cô ấy bị chụp ảnh khi đi chơi với một đồng nghiệp cùng công ty. Sau đó bức ảnh bị gửi tới tay chồng cổ, theo cô thấy thì sẽ là ai chụp?”
“Kết hôn được hai tháng?” Tiểu Nhan chìm trong suy nghĩ: “Ý của cô là quan hệ vợ chồng của bọn họ không tốt sao?
Thẩm Cửu gật đầu không do dự.
Quan hệ giữa cô và Dạ Âu Thần không phải không tốt bình thường mà là vô cùng tồi tệ, đặc biệt là mấy ngày gần đây, tình hình càng nát hơn.
“Ừm, theo tôi phân tích, chuyện này chắc có hai kết quả. Thứ nhất là người đàn ông đó có cô gái khác thích anh ta nên cố tình chụp mấy bức ảnh này để gửi cho chồng cô để gây sóng gió!”
Thẩm Cửu vội vàng ngắt lời: “Không phải chồng tôi!”
“Ây dà, đừng để ý đến tiểu tiết. Thứ hai là chồng cô không tin tưởng cô, cho nên mới đặc biệt cho người theo dõi cô!”
Thẩm Cửu: “… Tôi đã nói không phải là chồng tôi mà, nói vớ vẩn gì thế.”
Tai cô có chút nóng, cái cô Tiểu Nhan này thật ăn nói bừa bãi, bộ cô hỏi sai chỗ nào rồi sao?
Tiểu Nhan nhích người tới, cười nói: “Thẩm Cửu, không phải cô đã thực sự kết hôn rồi đó chứ?”
Thẩm Cửu: “Không có!”
Thông tin cô và Dạ Âu Thần đã kết hôn không được tiết lộ cho công ty.
Đầu tiên, cô và Dạ Âu Thần không phải là vợ chồng thực sự, cứ duy trì mối quan hệ không để người khác biết là được rồi, dù sao thì năm tháng nữa cô cũng sẽ rời đi.
Thứ hai, nếu những người phụ nữ trong công ty biết cô kết hôn với Dạ Âu Thần, họ chắc chắn sẽ xé xác cô ra.
Tuy nhiên, Tiểu Nhan đã xác định rằng người phụ nữ mà cô ấy đang nói đến là chính mình, Thẩm Cửu giải thích thế nào cũng vô ích.
Cuối cùng, Thẩm Cửu chỉ có thể thừa nhận.
Điện thoại đột nhiên rung lên, Thẩm Cửu liếc nhìn, đó là tin nhắn từ Hàn Mai Linh.
Hàn Mai Linh {Cửu Cửu, tối nay đi ăn nha, tớ sẽ cho cậu biết kết quả.}
Khi nhìn thấy điều này, tay của Thẩm Cửu run lên.
Hai ngày nay cô đều cố tình giấu giếm chuyện này, cô không muốn biết, thậm chí cô còn không chủ động đi tìm Hàn Mai Linh.
Nhưng không ngờ tránh được mồng một không tránh được ngày rằm.
Thẩm Cửu suy nghĩ một lúc, vẫn đồng ý với Hàn Mai Linh.
Thấy cô đang bấm điện thoại, Tiểu Nhan liền đưa mắt nhìn.
“Kết quả gì thế?”
Có lẽ là bởi vì chột dạ, tay Thẩm Cửu run lên, điện thoại rơi xuống đất vang lên một tiếng.
“Chột dạ à?” Tiểu Nhan cúi người nhặt điện thoại lên, sau khi nhìn mặt sau điện thoại một cái thì trả lại điện thoại cho cô.
Hàn Mai Linh đã dùng ảnh của chính mình để làm ảnh đại diện, lúc mới nhìn thấy Tiểu Nhan đã cảm thấy người phụ nữ này rất xinh, nhìn lần thứ hai, cô ấy đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của cô ấy có chút gì đó kỳ quái, hừ một tiếng.
“Đây là bạn cô à? Trông thật kỳ lạ.”
Thẩm Cửu lau màn hình điện thoại, thấy điện thoại vẫn bình thường, cô mới yên tâm.
“Đừng nói nhảm.” Thẩm Cửu và Hàn Mai Linh là bạn thân tốt của nhau đã nhiều năm rồi, Hàn Mai Linh luôn đối xử với cô như người thân, nghe Tiểu Nhan nói về cô ấy như thế, cô đột nhiên không vui.
“Tôi không nói nhảm, nhìn lông mày và khóe mặt của cô ấy, ôi ~ nhìn thế nào cũng thấy giống một kẻ xấu xa xảo trá.”
Thẩm Cửu: “…”
Tiểu Nhan: “Nếu mà có ai đó đâm sau lưng cô, có thể là cô ta đó.”
Thẩm Cửu không ngờ Tiểu Nhan lại phán một câu chẳng lành như vậy.
Chỉ là hiện tại cô không biết chuyện gì cả, tự nhiên lại thấy khó chịu khi nghe ai đó vu khống bạn thân mình như thế này.
“Tiểu Nhan, tôi kết thân với cô là vì cảm thấy cô tuy rằng có chút kiêu ngạo, nhưng bản chất của cô cũng không tệ, vậy mà không ngờ cô lại nói ra lời này về một người mà cô chỉ nhìn thấy qua ảnh, Mai Linh là bạn tốt của tôi, tôi không muốn người khác nói vậy về cô ấy, cô hiểu không? ”
Tiểu Nhan bĩu miệng: “Được thôi, nếu cô không thích thì tôi không nói nữa vậy, nhưng mà cô ta thật sự giống kiểu giả tạo điển hình ấy … Được rồi, tôi không nói nữa, ăn đi!”
Không khí bữa ăn này không tốt lắm, Thẩm Cửu sau khi ăn xong liền rời đi.
Cô nghỉ ngơi một lúc rồi bắt đầu chỉnh lý tài liệu.
Giữa chừng, Dạ Y Viễn đến gặp Dạ Âu Thần để báo cáo một số sự việc, khi đi ngang qua cô, anh còn mang cho cô một ly sữa nóng.
Khi Thẩm Cửu nhìn thấy cốc sữa nóng, cô chợt trở nên căng thẳng.
Hôm qua hai người cùng nhau đi ăn lẩu thì bị chụp ảnh, hôm nay mang sữa cho mình liệu có bị chụp ảnh nữa không?
Đột nhiên Thẩm Cửu nghĩ đến hai khả năng Tiểu Nhan đã nói.
Thực ra, không hẳn là người khác đã hại cô, không chừng là vì Dạ Âu Thần luôn cảm thấy tình cảm cô hời hợt, sợ cô cắm sừng mình nên anh đã cử người đặc biệt theo dõi và chụp ảnh cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nuốt nước bọt.
“Anh cả, không cần đâu.”
Dạ Y Viễnl vẫn nhẹ nhàng cười: “Cầm theo đi, đừng lo lắng, ở đây cũng không có ai nhìn thấy.”
Thẩm Cửu: “…”
“Tôi đi tìm Âu Thần đã.”
Sau khi Dạ Y Viễnl rời đi, Thẩm Cửu cầm cốc sữa, nhiệt độ sữa truyền qua cốc vào lòng bàn tay, trực tiếp làm trái tim cô ấm lên.
Con người của anh cả … thực sự rất chu đáo.
Sau khi uống sữa, Thẩm Cửu cảm thấy bụng mình ấm lên, thoải mái hơn rất nhiều.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc tan ca, Thẩm Cửu gần như kiệt sức, tài liệu nhiều chồng chồng lớp lớp quá nhiều, cô làm mờ cả mắt.
Khi cô ngồi vào chỗ nghỉ ngơi và chuẩn bị xách cặp ra về thì cửa văn phòng bật mở.
“Công việc làm xong rồi à?”
Một giọng nói lạnh như băng truyền tới.
Thẩm Cửu khựng lại, xoay người bắt gặp ánh mắt của Dạ Âu Thần.
“Đã đến giờ tan ca …” cô nhỏ giọng đáp.
Ánh mắt Dạ Âu Thần hờ hững: “Nhà họ Dạ từ lúc nào có thói quen chưa làm xong việc lại có thể về vậy?”
Thẩm Cửu: “…”
Điều này có nghĩa là bắt cô làm thêm giờ?
Thẩm Cửu đương nhiên biết anh muốn hành hạ mình, cô cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng giải thích: “Ngày mai tôi có thể đến sớm không? Tôi có hẹn ăn tối với Hàn Mai Linh, tôi…”