Anh kiên nhẫn, nhẹ nhàng dỗ dành cô. Có Tống An giúp, Dạ Âu Thần lại nói những câu này, phòng tuyến bên trong Hàn Minh Thư cũng dần dần tháo xuống, sau đó, cô nhẹ giọng xin lỗi với Dạ Âu Thần.
Dạ Âu Thần hơi sửng sốt, sau đó cười nhẹ thành tiếng.
“Nói với anh gì mà thật xin lỗi? Em mãi mãi không cần nói với anh ba chữ này.”
“Thực ra..” Hàn Minh Thư do dự một lát, từ từ mở miệng nói chậm rãi: “Mấy hôm trước lúc em soi gương thì đột nhiên phát hiện dáng người của em thay đổi…”
“Ừ” Thân là thẳng nam, Dạ Âu Thần cũng không cảm thấy lời cô nói có vấn đề gì, anh cũng không rõ ràng con gái để ý đến thân hình của mình như thế nào, càng không biết có rất nhiều cô gái vì dáng người mà một năm bốn mùa đều giảm béo, mặc dù có rất nhiều người giảm béo thất bại, nhưng cũng không thể hiện rằng thất bại sẽ làm nhụt chí những cô nàng muốn giảm béo, luôn luôn cố gắng không ngừng.
“Anh nói xem, sau này em sinh con xong, có thể gầy trở lại không… sau đó, sẽ vĩnh viễn trở nên xấu xí như thế này.”
“Sao lại thế? Trước kia lúc em sinh Đậu Nành, không phải vẫn gầy lại à?”
Lúc ấy Dạ Âu Thần không biết cô sinh cho anh một em bé, vốn dĩ không nhìn ra được cô là phụ nữ đã sinh con.
Mặc dù, anh không có khái niệm gì về những người phụ nữ đã sinh con.
Nhưng cảm giác mà Hàn Minh Thư đem đến cho anh giống với cảm giác năm đó.
“Anh không hiểu.” Giọng điệu của Hàn Minh Thư hơi ảo não: “Lúc em mang thai Đậu Nành vốn dĩ không giống thế này.”
Lúc đó, chân và cánh tay của cô không thô như bây giờ, chỉ là bụng hơi to, thân hình hơi tròn, sinh xong khôi phục cũng rất nhanh.
Nhưng bây giờ cô thành thế này, cũng không biết có thể gầy lại hay không.
“Lỡ như sau khi em sinh xong sẽ mãi là bộ dạng này thì làm sao bây giờ?”
Hàn Minh Thư âu sầu: “Đến lúc đó, làm sao em dự đám cưới, làm sao mà mặc váy cưới được? Quan trọng nhất là, em trở nên khó coi như thế, ở bên anh, người khác chắc chắn sẽ cười nhạo em…”
Dạ Âu Thần trầm mặc. Không nghĩ rằng trong nội tâm của cô lại có nhiều lo lắng như thế, nếu như cô không nói, anh mãi mãi không biết vợ mình đang lo lắng những điều này. Ban đầu, Dạ Âu Thần không thể giải thích, sau đó, thay vào một chút thì biết cô vì sao lại để ý như thế.
Nếu một ngày nào đó biến thành không vừa ý mình, đứng bên cạnh cô, anh chắc cũng sẽ có cảm giác cảm thấy mình không xứng với suy nghĩ của cô. Giờ nghe cô nói, Dạ Âu Thần thấy mình hiểu rõ.
“Ai dám cười nhạo em?
Đó chính là cản trở Dạ Âu Thần anh đây, đối đầu với Dạ Âu Thần anh, anh sẽ không để cho đối phương được tốt.”
Lúc nói những câu này, giọng anh đầy kiên định, mà lại bảo vệ Hàn Minh Thư rất đặc biệt: “Nếu thế mà còn không được, vậy anh với em?”
Hàn Minh Thư nhất thời nghe không hiểu anh: “Ý gì?”
“Nếu như em cảm thấy bản thân thay đổi, thế thì anh cũng thay đổi giống em”
Hàn Minh Thư: “…”
Dù cô không có ý nghĩ muốn lôi kéo người mê đắm mình đó, nhưng cô không thể không tò mò hỏi.
“Nhưng mà anh nói, trở thành kiểu này? Anh lại không thế sinh con…”
Môi mỏng của Dạ Mạc Thầm cong lên: “Rất đơn giản, tự định hình cho bản thân là đủ rồi, hoặc là anh ăn cho béo với em.”
Nói đến lúc hủy dung, Hàn Minh Thư quả thật bị anh dọa đến khiếp vía, hãi hùng, nhưng mà không ngờ rằng anh còn nói kiểu mất trôi nước chảy, không có vẻ gì là để ý. Nghĩ tới đây làm cho người ta tức giận, Hàn Minh Thư trách mắng: “Anh nói cái gì? Cái gì mà thay đổi? Anh định thay đổi cả khuôn mặt à?”
“Nếu như hủy đi khuôn mặt này có thể khiến em tự tin hơn một chút, vậy thì cho dù muốn anh hủy đi cũng có thể.” Bàn tay to lớn của Dạ Âu Thần mò mẫm về phía trước, muốn tìm cô. Sau đó liền cùng cô đan chặt mười ngón tay, thanh âm càng thêm khàn khàn trầm thấp: “Bởi vì đối với anh mà nói, quan trọng nhất chính là em. Những người khác nhìn anh như thế nào, đều không liên quan đến anh.” . Truyện Đoản Văn
Nghe xong lời này, trong lòng Hàn Minh Thư vô cùng xúc động.
Đúng vậy… quan trọng nhất là hai người họ, những người khác nghĩ như thế nào liên quan gì đến cô?
Có điều, điều mà cô quan tâm là suy nghĩ của Dạ Âu Thần, bây giờ anh đã bày tỏ, bản thân cho dù phải hủy đi khuôn mặt đều sẽ ở bên cô, để cô càng thêm tự tin. Cô còn già mồm cãi láo gì nữa?
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư nắm lại tay anh, Dạ Âu Thần cảm nhận được điều đó, thấp giọng cười một tiếng, càng thêm dùng lực nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cÔ.