Trong đầu Tiểu Nhan, một ý nghĩ mà trước đây cô ấy chưa bao giờ dám tưởng tượng đến dần hình thành.
Cô ấy biết nó là gì, nhưng cô ấy không dám nghĩ đến nó, cô ấy chỉ muốn chăm sóc và nuôi dưỡng nó thật cẩn thận.
Sau khi đợi ở phòng tiếp tân khoảng mười phút, chú Nam đến đón Tiểu Nhan, chú Nam mặc một chiếc áo sơ mi cùng áo khoác mỏng, ngốc nghếch đứng ở cửa cười tủm tỉm nhìn Tiểu Nhan.
“Cô Tiểu Nhan, cậu Hàn nhờ tôi đến đưa cô về.”
Nhìn thấy chủ Nam, tâm trạng Tiểu Nhan đột nhiên trở nên tốt hơn. Trước đây, cô ấy đã từng đi chung xe của chú Nam với Minh Thư, nhưng lúc ấy, khi nhìn cô ấy mặc gì, rồi nhìn lại bản thân xem mình đang mặc gì, thật sự rất xấu hổ.
Mặc dù mùa đông sắp trôi qua, nhưng vẫn mang theo một tia lạnh lẽo, rất nhiều người đã sớm thay áo khoác mỏng, nhưng Tiểu Nhan vẫn mặc chiếc áo lông vũ mỏng của mình, cùng áo thun đơn giản cộng thêm khoác ngoài.!
Thật tiện lợi khi mặc nó lúc trời nóng.
Nhưng mặc kiểu này rất dễ bị mọi người coi là thần kinh, dù sao một số người đã mặc áo ngắn tay rồi.
“Chú Nam, phiền chú đi một chuyến, cám ơn.”
Sau đó, Tiểu Nhan ném mì vào thùng rác ở tầng dưới, hóa ra Tiểu Nhan đang định về nhà, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ấy quyết định đến cửa hàng để giúp đỡ, vì vậy chú Nam đã đưa cô ấy đến cửa hàng.
Sau khi đến cửa hàng, La Tuệ Mỹ thấy cô ấy xuống xe, bà ấy đột nhiên nheo mắt nhìn ông lão trong xe, đợi Tiểu Nhan vào cửa rồi mới kéo cô ấy sang một bên.
“Ai đưa con về thế?”
Vẻ mặt Tiểu Nhan hơi thay đổi một chút: “Không ai hết, sao vậy?”
“…”
Nhìn thấy ánh mắt con gái né tránh như vậy, La Tuệ Mỹ túm lấy cổ áo cô: “Con còn dám tỏ thái độ gì hả? Mẹ rõ ràng vừa nhìn thấy một ông già đưa con về. Đừng nói là …
“Mẹ!”
Tiểu Nhan quá hiểu La Tuệ Mỹ. Nghe bà ấy nói như vậy cô liền đoán được suy nghĩ trong lòng của bà ấy. Cô ấy ngay lập tức cắt ngang, sau đó nói: “Chú ấy là một người mà con rất kính trọng. Mẹ ngàn vạn lần đừng đặt những ý nghĩ hẹp hòi đó lên người con!”
“Con nói nhảm cái gì vậy? Mẹ con đã nói gì chưa?”
Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm: “Ai biết nếu không ngăn cản lời mẹ nói, mẹ sẽ nói ra cái gì không thể nghe được, vẫn là nói trước cho mẹ biết.”
“Đó là vị đáng kính trọng nào? Nói cho mẹ biết sao lại lái được một chiếc xe tốt như vậy?”
Tiểu Nhan không muốn nói: “Chân con đau, con lên lầu nghỉ ngơi đây”
“Này, mau nói chuyện rõ ràng trước đi, gấp cái gì chứ?”
La Tuệ Mỹ tuy rằng nói như vậy, nhưng nghĩ đến Tiểu Nhan chân còn có vết thương, lại không dám đuổi theo, sợ mình đuổi theo con bé sẽ chạy, mà chạy thì sẽ làm vết thương trên đùi hồi phục chậm hơn.
Mặc dù Hàn Minh Thư cũng không cảm thấy Dạ Âu Thần là loại người chỉ xem trọng vẻ bề ngoài. Vì dù sao để đi đến ngày hôm nay cô và Dạ Âu Thần đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh hoàn toàn không có khả năng bởi vì cô mập lên một vòng liền ghét bỏ cô.
Nhưng dù vậy, cô nghĩ, hay là cứ để cho người mình yêu nhìn thấy bộ dạng khó coi của mình, sau này anh sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng. Coi như là, dù sau này gầy lại được, thì hình tượng tròn trịa này của cô cũng sẽ không bị mất đi.
Hàn Minh Thư nghĩ xong liền rơi lệ. Buổi tối cô bắt đầu không cho Dạ Âu Thần vào phòng cô, nhất định phải đuổi anh đến ngủ ở phòng khách.