“..Tống An: “…
Được rồi, hôm nay bà đến đây để ăn cẩu lương.
Có điều là cháu bà vừa tỉnh dậy nên cứ tùy nó đi.
Sau khi kiểm tra lại cùng ngày thì họ được thông báo là không có tình huống đặc biệt, bác sĩ bảo là cứ đến hạn đến kiểm tra là được.
Bởi vì Dạ Âu Thần vừa mới tỉnh dậy nên Uất Trì Thần định tổ chức tiệc ăn mừng, chỉ mời người thân và bạn bè.
Vì vậy, gia đình Tiểu Nhan, Hàn Thanh, Tiêu Túc và Tống An đều có mặt trong ngày tiệc, vì tương đối ít người nên Hàn Minh Thư đã mời các nhà thiết kế từ công ty của mình đến tham gia.
Khi một nhóm các nhà thiết kế tập hợp lại với nhau, tất cả đều chết lặng khi biết danh tính của Uất Trì Thần.
Lãnh Nguyệt Nguyệt hô lên: “Nữ thần của tôi thật tuyệt vời. Cô ấy xuất sắc còn chưa không nói vậy mà còn tìm được người cũng xuất sắc như vậy. A, tôi phải làm việc chăm chỉ để trở nên xuất sắc, sau đó tìm một người tốt!”
Vương An ở một bên nghe thấy lời này thì trong lòng lo lắng lên.
“Vậy thì tôi sẽ cùng cô cố gắng để trở nên tốt hơn.
Mà bên kia.
Tiểu Nhan ở cùng một chỗ với Hàn Minh Thư, hai người nói chuyện phiếm.
“Nghe nói Dạ Âu Thần trực tiếp cầu hôn cô ở bệnh viện vào ngày anh ấy tỉnh lại?”
Khi được nhắc tới ngày đó, Hàn Minh Thư vẫn rất hồi hộp, má ửng đỏ gật đầu.
“Không thể nào? Tôi còn tưởng là giả, nhưng không ngờ là thật?”
Tiểu Nhan chống cằm hai tay, vẻ mặt ghen tị: “Nếu nghe xong cảm thấy hâm mộ thì làm sao bây giờ?”
Nói xong, cô ấy lại đổi chủ đề.
“Đúng rồi, cô bảo tôi đưa cha mẹ tôi qua, tôi vốn không muốn đồng ý, nhưng không ngờ nói với họ rằng họ rất cao hứng, nên tôi đưa họ qua cho VUI.
“Không thành vấn đề, cứ để chú và dì ở đây vui vẻ”
Cánh cửa mở ra cùng với một tiếng lách cách, Tiểu Nhan nhìn thấy Dạ Âu Thần bước vào. Khi nhìn thấy anh thì cô ấy đã vô cùng sửng sốt, có lẽ anh không ngờ cô ấy lại ở đây.
Tiểu Nhan bật dậy ngay lập tức.
“Tôi bỗng thấy đói, tôi ra ngoài kiếm gì ăn. Tôi đi đây, Minh Thư”
Sau đó, cô ấy nhanh chống biến mất dưới mí mắt của Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư.
Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm sau khi đi ra khỏi phòng.
Vẻ mặt của Dạ Âu Thần khi nhìn thấy cô rõ ràng là bộ dáng bị quấy rầy.
May mắn thay cô ấy đã chạy nhanh.
Không có nhiều người được mời đến bữa tiệc, nhưng dù sao thì đó cũng là một bữa tiệc mừng, chắc chắn nhiều người hơn bình thường.
Khi Tiểu Nhan đi ra thì trên đường đi đều có thể gặp những gương mặt quen thuộc.
Suy cho cùng thì họ đều là người của công ty trước đây.
“Tiểu Nhan, sao đột nhiên nghỉ việc vậy? Hiện tại đang làm ở đâu?”
“Nhìn thấy cậu lặng lẽ biến mất khỏi công ty, tôi còn tưởng rằng cậu đã phản bội lại Minh Thư, xem ra là không có.” Một nhóm người không ngừng hỏi Tiểu Nhan.
Câu hỏi này vốn là điều mà Tiểu Nhan không muốn nêu ra, nhưng một nhóm người đã liên tục hỏi về nó.