“Hả?”“
Thấy cô im lặng, Dạ Âu Thần hỏi lại lần này giọng điệu của anh nghiêm túc hơn một chút, như thể anh sẽ không dừng lại cho đến khi nhận được câu trả lời.
Hàn Minh Thư: “… Được rồi, em nói, nhưng mà em cũng muốn thử xem câu nói này làm cho anh có phản ứng gì không. Ai bảo anh cứ bất tỉnh chứ, anh xem vừa rồi em vừa mới nói thì anh đã tỉnh lại rồi đó, anh không thấy vẫn tốt lắm sao?”
Dạ Âu Thần nguy hiểm nheo mắt lại: “Tốt lắm?”
Hàn Minh Thư: “Ý của em là anh tỉnh lại là chuyện tốt. Về phần em đã nói… đều là muốn đánh thức anh mà thôi. Nếu như em thật sự không muốn anh nữa thì làm sao bây giờ em còn có thể ở bên cạnh anh nữa đây?”
Nghe thấy thế thì Dạ Âu Thần ngẩn ra.
Phải, làm sao cô có thể không cần anh được?
Ngay cả khi anh bị tai nạn tung tích không rõ, sống chết không rõ, sau khi tìm thấy anh và biết rằng anh đã mất trí nhớ thì cô cũng đã một mình gồng gánh.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần từ từ đến gần cô, thở ra hết hơi nóng trên mặt.
Khi Hàn Minh Thư nhìn thấy anh đến gần thì vô thức mở to mắt, sau đó đẩy anh ra và lo lắng nói.
“Anh vừa tỉnh, lại là bệnh nhân, không thể Ị”
xằng bậy Cô vừa dứt lời thì Dạ Âu Thần cúi xuống ôm lấy cô, Hàn Minh Thư sững sờ, có chút cảm giác được tay anh đang siết chặt eo mình, nhưng lại đột nhiên buông lỏng ra như đang nghĩ tới điều gì đó, cứ lỏng lẻo mà ôm lấy cô.
“Cho dù thật sự không cần anh thì anh cũng không buông tha cho em. Đời này, em là của anh”
Khi nói lời này, giọng điệu đầy nghiêm túc, Hàn Minh Thư mấp máy môi, định nói gì đó nhưng cảm thấy lúc này im lặng sẽ tốt hơn, khóe môi cô từ từ cong lên.
Cả hai lặng lẽ ôm nhau trong phòng bệnh tận hưởng khoảng thời gian thuộc về mình.
Nhưng mà, đúng lúc này một hồi chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Hai người dừng lại, đó là chiếc điện thoại mà Dạ Âu Thần nhét dưới gối khi nãy.
Dạ Âu Thần chưa kịp ôm vợ đủ thì có một cuộc gọi đến cắt ngang, anh nhíu mày lấy điện thoại ra để tắt tiếng rồi đặt lại dưới gối và tiếp tục ôm vợ.
Hàn Minh Thư: “…”
“Cái đó, không nghe điện thoại cũng không sao à?” Hàn Minh Thư thấp giọng nhắc nhở.
“Làm sao vậy? Em không phải nói cho bọn họ biết anh đã tỉnh rồi sao?” Dạ Âu Thần nói nhỏ: “Tin tức đã truyền tới rồi, không cần nói lần thứ hai”
Nó có lý, cô dường như không có cách nào để phản đối.
Tống An là người đầu tiên vội vàng đến bệnh viện trước, cũng là người đầu tiên gọi điện cho Hàn Minh Thư, gọi mấy cuộc cũng không thấy trả lời, Tống An có chút hoảng hốt.
Cái này, không phải vừa mới tỉnh dậy sao không nghe máy?
Vì vậy, bà lập tức bỏ mặc ông cụ ở lại và tự mình chạy đến bệnh viện.
Nhưng mà không ngờ người đẩy phòng bệnh ra lại nhìn thấy cảnh đôi trẻ đang yên lặng ôm nhau, hình ảnh đẹp đến vô cùng. Chẳng lẽ vừa rồi không nghe máy là vì hai người bận ôm nhau sao?
Tống An có cảm giác như bị nhét cẩu lương đầy miệng.
“Này, này, hai cháu đã ôm đủ chưa?”
Dù biết việc phá họ là không nhân đạo nhưng Tống An vẫn gõ cửa hỏi cặp đôi đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Thực ra, Dạ Âu Thần đã thấy Tống An đến từ lâu, nhưng anh da mặt dày không muốn quan tâm đến bà.
Ngay khi Hàn Minh Thư nghe thấy giọng nói của Tống An thì lập tức cả kinh đẩy Dạ Âu Thần ra, quay đầu đỏ mặt nhìn Tống An.