Tuy nhiên, một ngày nữa lại trôi qua, Dạ Âu Thần nằm trên giường bệnh vẫn cứ lặng lẽ, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Hàn Minh Thư tự mình lấy khăn lau người cho anh, hành động thận trọng vì sợ anh bị thương.
Tống An ở bên nhìn cảnh này không khỏi đưa tay nôn mửa.
“Dạ Âu Thần chuyện này thật đúng là, cháu không biết vợ con của cháu đang chờ cháu sao?
Đã nhiều ngày như vậy cháu không tỉnh, muốn mọi người gấp chết sao?”
Động tác của tay Hàn Minh Thư dừng lại, sau đó cười nói: “Có lẽ lúc trước anh ấy đã quá mệt mỏi, cho nên muốn nhân cơ hội này đi nghỉ ngơi thật tốt. Khi anh ấy nghỉ ngơi xong thì anh ấy tự nhiên sẽ tỉnh lại.”
Tống An nghẹn một cái không nói được lời nào.
Quá mệt nên nhân cơ hội này để nghỉ ngơi tốt? Tống An muốn nói Dạ Âu Thần đừng tự lừa dối mình, nếu không có Minh Thư ở đây thì Tống An thật sự muốn tát tên nhóc hôi thối Dạ Âu Thần này mấy cái, sau đó chửi rủa anh vài câu.
Thằng nhóc hôi hám, trước đây anh đã làm bao nhiêu chuyện tổn thương người ta rồi mà giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, anh muốn để người ta đau khổ đến mức nào thì anh mới có thể cảm thấy thanh thản?
Nhưng mà không biết thằng nhóc hôi thối của họ kiếp trước đã tích đức bao nhiêu đời nên mới được Minh Thư đối xử khác biệt như vậy?
Đương nhiên, Tống An chỉ dám nói thầm những lời này trong lòng.
Bà sợ nói nhiều sẽ khiến Hàn Minh Thư cảm thấy lo lắng, dù sao thì cô cũng vẫn là phụ nữ mang thai.
Bà hy vọng thằng nhóc này có thể tỉnh lại sớm hơn và khôi phục lại tất cả ký ức của mình, để không có thêm tai nạn nào xảy ra trong tương lai.
Trời ạ Tống An, cả đời này bà chưa đòi hỏi điều gì kể cả khi chị gái bị tai nạn thì bà cũng mơ mơ màng màng, nhưng giờ bà muốn cầu xin ông trời hãy thương xót và đừng dẫn vặt hai người này nưa.
Tống An nhắm mắt lại cầu nguyện một lúc lâu mới lại mở ra, sau đó nhìn Hàn Minh Thư đang nghiêm túc chăm sóc Dạ Âu Thần thì không khỏi thở dài.
Hàn Minh Thư xoa xoa Dạ Âu Thần mỗi ngày, mặc dù Tống An đã đề cập đến việc tìm người chăm sóc cho Dạ Âu Thần trong quá trình này nhưng Hàn Minh Thư không đồng ý. Cô muốn tự mình chăm sóc cho anh nên những người khác đành bó tay.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Một tuần sau, Dạ Âu Thần vẫn nằm im.
Ngay cả bác sĩ cũng nhăn mặt khi đến nhưng vẫn hỗ trợ, động viên người nhà bệnh nhân.
“Bệnh nhân có hiện tượng này thì cũng không có gì đáng lo, người nhà bệnh nhân phải tin tưởng anh ấy. Nói không chừng tình trạng này là do anh ấy đang giấy dụa để tỉnh lại, người quen hãy nói chuyện với anh ấy nhiêu hơn, nếu như anh ấy nghe thấy thì có thể tăng khả năng tỉnh lại”
Kể từ đó, Hàn Minh Thư cùng Dạ Âu Thần cả ngày ngoại trừ ngủ và ăn, đều là xoa xoa thân thể hoặc là nói chuyện với anh, thậm chí có đôi khi nằm ở bên giường ngủ trực tiếp cầm lòng bàn tay của anh lên.
Nhìn thấy Hàn Minh Thư như vậy, Tống An đau lòng đến mức không thể không than thở với Uất Trì Thần bên cạnh.
“Cha đã thấy chưa? Cha đi đâu mà tìm được cháu dâu thứ hai như thế này? Ngay từ đầu cha đã nghĩ đến việc chia cắt bọn họ rồi!”
Uất Trì Thần bị mắng nên đưa tay sờ mũi, vẻ mặt có chút khó xử, không ngờ hai đứa nhỏ lại có quan hệ sâu sắc như vậy.
Sau đó, sau khi ông ấy từ từ tiếp nhận Hàn Minh Thư, ông ấy mới phát hiện cháu trai và con dâu này rất tốt, hơn nữa trong khoảng thời gian gần đây có thể nói Uất Trì Thần đã dành tình cảm cho Hàn Minh Thư rất nhiều.
Đừng nói bây giờ chia cắt hai người, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này. Nếu có ai muốn chia tay đôi trẻ thì Uất Trì Thần là người đầu tiên không đồng ý.
Thật không may cháu trai của ông ấy lại chưa tỉnh dậy.
Uất Trì Thần suy nghĩ một chút, nói với con gái Tống An: “Dạ Âu Thần xảy ra tình huống này, hay là… chúng ta đi lễ chùa đi?”
Nghe vậy, Tống An không khỏi trợn mắt: “Tôi nói ông già, dù sao ông cũng là một doanh nhân có tiếng, sao ông lại mê tín như vậy? Bái mấy cái là có thể giúp cháu trai tỉnh sao?”