Thật lâu sau, Hàn Thanh mím môi: “Ban ngày, Hàn Thanh cau mày, trên người lộ ra một chút khó chịu.
Tiểu Nhan theo bản năng mà rụt cổ lại, cô ấy cho rằng Hàn Thanh không vui vì Đậu Nành không theo cô ấy xuống lầu. Cô ấy thật sự muốn đưa Đậu Nành xuống dù sao thì mọi người đã nói rõ ràng như vậy rồi. Nếu cô ấy không giao Đậu Nành ra thì cô ấy có vẻ là một người da mặt vô cùng dày rồi.
“Đậu Nành kia… tôi thuyết phục thằng bé làm sao thì thằng bé cũng không bằng lòng xuống”
Tiểu Nhan kéo khóe môi, cuối cùng vẫn nhắm mắt nói: “Hay là, ngày mai tôi sẽ nói chuyện thuyết phục thằng bé trở về?”
Hàn Thanh không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô ấy, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không nhìn ra được lúc này đang nghĩ gì.
Thật lâu sau, Hàn Thanh mím môi: “Ban ngày, Hàn Thanh cau mày, trên người lộ ra một chút khó chịu.
Tiểu Nhan theo bản năng mà rụt cổ lại, cô ấy cho rằng Hàn Thanh không vui vì Đậu Nành không theo cô ấy xuống lầu. Cô ấy thật sự muốn đưa Đậu Nành xuống dù sao thì mọi người đã nói rõ ràng như vậy rồi. Nếu cô ấy không giao Đậu Nành ra thì cô ấy có vẻ là một người da mặt vô cùng dày rồi.
“Đậu Nành kia… tôi thuyết phục thằng bé làm sao thì thằng bé cũng không bằng lòng xuống”
Tiểu Nhan kéo khóe môi, cuối cùng vẫn nhắm mắt nói: “Hay là, ngày mai tôi sẽ nói chuyện thuyết phục thằng bé trở về?”
Hàn Thanh không trả lời, chỉ lằng lặng nhìn cô ấy, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không nhìn ra được lúc này đang nghĩ gì.
Thật lâu sau, Hàn Thanh mím môi: “Ban ngày, Gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi sẽ đến đón”
“.
Bởi vì lúc đó là ban đêm và xung quanh rất vắng vẻ, cho dù Tiểu Nhan không bật loa ngoài thì lời nói của Tiêu Túc vẫn truyền vào tai Hàn Thanh một cách rõ ràng.
Ánh mắt của Hàn Thanh trở nên lạnh hơn.
Khóe môi Tiểu Nhan khó xử giật giật: “Thôi, anh đừng… hiện tại anh đang ở bệnh viện, ra vào rất phiền phức, tôi có thể tự mình đi taxi”
“Chỉ một chút thôi, nhớ gửi địa chỉ”
Sau khi cúp điện thoại thì Tiểu Nhan thấy Hàn Thanh trước mặt vấn chưa rời đi, cô ấy còn tưởng rằng anh ta vẫn chấp nhất chuyện của Đậu Nành, nhưng mà vừa nấy anh ta nói rõ ràng là anh ta biế rồi mà.
Tiểu Nhan nghĩ rằng việc tiếp theo anh ta phải làm là lái xe đi nhưng mà không ngờ anh ta vẫn sẽ dừng lại ở đây.
Tiểu Nhan không biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cô ấy cũng không muốn nói chuyện với anh ta nữa, vì vậy cô ấy xoay người định trực tiếp rời đi.
Ai biết vào lúc này Hàn Thanh lại lên tiếng.
“Cô vào bệnh viện với Minh Thư?”
Nghe thấy anh ta nói chuyện thì Tiểu Nhan dừng lại, sau đó gật đầu.
“Lên xe đi” Hàn Thanh nói.
Tiểu Nhan sững sờ, tưởng mình nghe nhầm.
Anh ta bảo mình lên xe đi? Anh ta có ý định đưa mình về bệnh viện?
“Tổng giám đốc Hàn” Tiểu Nhan không hiểu vì sao hỏi một câu.
Hàn Thanh nhàn nhạt nói: “Không phải đi bệnh viện sao? Tôi cũng có việc phải trở lại bệnh viện, tiện đường.”
À, hóa ra là trên đường đi.
Chẳng trách Hàn Thanh làm sao có thể làm một chuyến đặc biệt đưa cô ấy trở lại bệnh viện được chứ? Chẳng phải anh ta mong muốn tránh xa chính mình sao…
Cuối cùng, Tiểu Nhan leo lên xe sau đó gọi điện cho La Tuệ Mỹ để bà ấy và Đậu Nành đi ngủ trước, đêm nay cô ấy sẽ đến bệnh viện và quay lại vào ngày mai, La Tuệ Mỹ đồng ý và hỏi trước khi cúp máy.
“Bây giờ con đang ở trong xe của bác Đậu Nành?”
Tiểu Nhan nhìn thoáng qua Hàn Thanh đang lái xe phía trước, sau đó thấp giọng ừ một tiếng, một tay cầm điện thoại ngăn không cho âm thanh lọt ra ngoài.