Tiểu Nhan hoàn toàn không nghĩ đến ngày đầu tiên kinh doanh đã đông khách như vậy, sau một ngày bận rộn thì cô còn không có ăn nổi một miếng cơm, hai nhân viên giúp việc cũng rất bận rộn.
Ngay cả La Tuệ Mỹ và cha Chu cũng ở lại để giúp đỡ họ.
Hàn Minh Thư là phụ nữ có thai nên ai cũng không dám nhờ cô làm gì, bản thân cô cũng không dám làm thêm phiền. Nhưng mà cô không tự mình làm không có nghĩa là không thể nhờ người khác làm.
Cô đẩy Dạ Âu Thần về phía trước.
“Trong tiệm có vẻ rất bận, hay là… anh đi phụ bưng đồ ăn đi?”
Dạ Âu Thần bị đẩy một chút, khóe miệng giật giật: “Phục vụ đồ ăn?”
Anh dường như có chút không thể tin vào những gì mình nghe được bên tai, mặc dù Minh Thư đã nói rõ ràng là để anh đi giúp, nhưng mà để anh bưng đồ ăn.
Dạ Âu Thần nghiêm túc nhìn Hàn Minh Thư, trong mắt hiện lên một tia nghi vấn.
Đáng tiếc là Hàn Minh Thư lại không hiểu ảnh mắt đó, khi ánh mắt hai người gặp nhau thì Hàn Minh Thư vô tội chớp mắt: “Đi đi.”
Môi Hàn Dạ Âu Thần giật giật, cha Chu ở bên cạnh nhìn thấy thế thì vội vàng cười nói: “Ha ha ha ha, phu nhân tổng giám đốc nói đùa rồi. Sự hiện diện của tổng giám đốc Dạ và cô đã khiến tiệm mì trở nên rực rỡ hơn rồi, nếu mà hai người lại…
Ông ấy thậm chí không thể nghĩ về điều đó được, làm thế nào tổng giám đốc Dạ lại có thể đi phục vụ đồ ăn?
Anh là tổng giám đốc của tập đoàn nhà họ Dạ đó!
Có lẽ là anh chưa bao giờ làm điều này trong cuộc đời của anh?
Hàn Minh Thư thấy Dạ Âu Thần không nhúc nhích rồi lại nghe xong lời của cha Chu nên cô cũng đã hiểu được, gật đầu: “Được rồi, vậy em tự mình đi.”
Hàn Minh Thư nói xong liền muốn đứng dậy. Dạ Âu Thần thấy cô đứng dậy thì lập tức cau mày nằm lấy tay cô.
Bây giờ cô đã mang thai được gần bốn tháng, bụng cũng đã lớn lên thấy rõ rồi nhưng mà quần áo mùa đông của cô rất dày, cộng với dáng người mảnh mai của Hàn Minh Thư nên không thể nhìn rõ được.
Nhưng mà điều này không thể che giấu sự thật rằng cô đang mang thai và thai nhi không ổn định nên Dạ Mạc Thầm rất lo lắng cho cô.
Thấy cô định đứng dậy để giúp đỡ thì Dạ Âu Thần siết cổ tay cô, kéo cô ngồi xuống lần nữa rồi tự mình đứng dậy.
“Ở đây đi.”
Hàn Minh Thư bất mãn nhìn anh.
Đôi mắt đen như mực của Dạ Âu Thần lộ ra vẻ bất đắc dĩ sâu thẳm, giọng nói nhẹ đi một chút: “Cứ để anh đi.”
“Hả?”
“Anh sẽ đi bưng đồ ăn, như vậy được rồi chứ?”
Cha Chu nghe xong liền há hốc mồm kinh ngạc, độ tròn của miệng gần như có thể nhét vừa một quả trứng.
“Ừm.” Hàn Minh Thư hài lòng gật đầu nói nhỏ: “Vậy anh vất vả rồi, chúng ta giúp đỡ một chút liền về nhà.
“Được, đợi anh ở đây.”
Dạ Âu Thần quay người lại và đi vào trong.
Anh vừa đi thì cha Chu cũng vội vàng đứng dậy, tỏ vẻ muốn giữ anh lại nhưng mà anh lại bị Hàn Minh Thư ngăn lại.
“Chú Chu, chú cứ để anh ấy đi đi. Tiệm bận rộn như vậy, bây giờ giúp đỡ một chút cũng không sao đâu.”
Cha Chu vẻ mặt lo lắng: “Sao tôi có thể để tổng giám đốc làm chuyện này được? Không được, phu nhân tổng giám đốc, hay để…
“Chú Chu!” Hàn Minh Thư ngăn lại: “Bọn con là bạn của Tiểu Nhan nên khi cô ấy mở cửa tiệm chúng con giúp đỡ cô ấy là chuyện bình thường. Hơn nữa đây cũng không phải là ở công ty, chú Chu cũng không nên gò bó như vậy, nếu không… con cũng sẽ cảm thấy xấu hổ.”