“Không.”
“Đừng nói là tôi không nhắc nhở cậu, không được uống rượu lái xe.
Lâm Hửa Chính tiếp tục chậm rãi uống một hơi rượu: “Tôi vẫn còn chưa có mất trí nhớ, không cần cậu nhắc nhở.”
Nghe thấy vậy thì Hàn Thanh nhíu mày càng sâu.
“Sao hả? Cậu nợ tôi một ân huệ lớn như vậy, sau này cậu làm tài xế cho tôi không được sao?”
Lại nói về ân tình.
Nghe được hai chữ này, Hàn Thanh cảm thấy đau bao tử, nhưng mà anh ta vẫn chỉ nhíu chặt mày hạ mắt ăn đồ ăn.
Lâm Hửa Chính sẽ không nhàm chán như vậy, anh ta nhiều lần nhắc nhở bản thân nợ anh ta một ân tình chẳng qua là muốn trêu chọc mà thôi, dù sao thì đây là lần đầu tiên một người bạn thân nhiều năm mở miệng ra nhờ vả.
Hơn nữa nó dành cho một cô gái nhỏ.
Thấy anh ta ngừng nói thì Lâm Hứa Chính hài lòng uống cạn rượu trong lỵ, lại chậm rãi rót đầy một ly khác, lắc nhẹ.
“Nói chút đi.”
Động tác của Hàn Thanh vẫn không thay đổi, cũng không có trả lời câu nói của anh ta.
Lâm Hửa Chính nói tiếp: “Sao hả, cậu không muốn nói sao? Cũng được, tôi sẽ không ép cậu. Vậy thì cậu hãy nói cho tôi biết đi, cậu có thích cô gái đó không?”
Hàn Thanh nhưởng mi không vừa lòng nhìn anh ta.
“Cậu trở thành người nhiều chuyện như vậy từ khi nào?”
“Thật nhàm chán, cậu cũng biết cả ngày tôi cũng không có việc gì làm nên chỉ có thể nói chuyện bái quái thôi.”
Nghe vậy, Hàn Thanh mím môi, anh ta và Lâm Hứa Chính đã quen nhau từ nhiều năm trước, có lần Lâm Hứa Chính vì một người phụ nữ mà chết mê chết mệt, anh ta không biết nên thuyết phục người anh em này như thế nào.
Sau đó, Lâm Hữa Chính đánh mất chính mình và cũng không quan tâm đến công ty, rồi sa sút từng ngày.
May mắn nằm ở nền tảng gia đình, nguồn lực tài chính và tất cả mọi thứ đều rất hùng hậu, vì vậy ngay cả khi anh ta không còn là bản thân thì anh ta sẽ không làm những việc không có lợi cho công ty. . ngôn tình hay
Nếu không thì công ty có thể sắp phá sản.
“Hãy quay lại và chăm sóc công ty của cậu nếu cậu cảm thấy buồn chán.”
“Không, quản lý công ty thật nhàm chán, bàn chuyện bát quái cũng rất thú vị.”
Mặc dù đang cười nhưng nụ cười này lại không chạm đến đáy mắt, Hàn Thanh biết viết thương trong lòng anh ta sẽ không thể nhanh chóng lành lại nên cũng không nói gì. Sau đó mặc kệ Lâm Hứa Chính nói gì thì Hàn Thanh cũng không để ý đến anh ta.
Vì vậy Lâm Hứa Chính cứ uống hết ly này đến ly khác, Hàn Thanh cũng không nhìn được nữa.
“Được rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây đi, tôi sẽ kêu tài xế đưa cậu trở về.”
Hàn Thanh nói xong liền đứng dậy, mặc áo vest của mình vào.
Lâm Hứa Chính mặc dù uống rất nhiều rượu, nhưng mà anh ta vẫn còn có lý trí. Sau khi vợ chết thì anh ta cứ chìm đắm trong men rượu, ngày nào cũng say sưa.
Ban đầu, tửu lượng của anh ta vô cùng kém và rượu thực sự có thể gây ra tác dụng làm tê liệt cho anh ta.
Nhưng mà ngày qua ngày, năm này qua năm khác thì rượu không còn có thể làm anh ta tê liệt được nữa, đối với Lâm Hửa Chính mà nói thì uống rượu cũng giống như uống nước lã mà thôi.
Tất nhiên, nó chỉ đề cập đến khía cạnh tinh thần.
Rượu rất có hại cho cơ thể con người, đặc biệt là dạ dày.