“Thôi, vậy cũng được, cứ để thằng bé ở cùng cô vài ngày nữa đi, rồi sau đó để thắng bé đi học trở lại cũng không vội.” Hàn Minh Thư vỗ nhẹ vào tay Tiểu Nhan ra hiệu cô ấy đừng căng thẳng hay lo lång.
Vừa rồi Tiểu Nhan quả thực là rất sợ hãi, nhưng cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Dạ Âu Thần bị Hàn Minh Thư thu thập sạch sẽ nhanh như vậy.
“Minh Thư, cảm ơn cô.”
Tiểu Nhan ghé vào tai cô nói nhỏ, Hàn Minh Thư muốn nói gì đó nhưng mà khỏe mắt cô chợt thoáng thấy Tiêu Túc đang đứng bên cạnh.
Cậu ta đã ở đây rất lâu rồi nhưng lại không nói một lời với Tiểu Nhan, có điều ánh mắt của cậu ta lúc này đang dán chặt vào người của Tiểu Nhan.
Nếu cô không làm điều gì đó thì có vẻ quá tuyệt tình nhỉ? Nói cho cùng thì Tiêu Túc cũng đã giúp đỡ cô và Dạ Âu Thần rất nhiều trong những năm qua.
Nghĩ đến đây thì Hàn Minh Thư nói:”Đừng khách sáo với tôi nữa. Quà của tôi và Dạ Âu Thần để trên bàn, tôi định đi nhìn xung quanh một chút, có chỗ ngồi trên tầng hai không?”
Nói xong, Hàn Minh Thư liền đi tới kéo tay áo Dạ Âu Thần: “Lên lầu hai xem đi.”
Dạ Âu Thần tự nhiên đáp lại cô: “Được.”
Vì vậy, Dạ Âu Thần và Hàn Minh Thư đi lên tầng hai, đôi mắt của vợ chồng nhà họ Chu cũng chưa bao giờ rời khỏi họ, cho đến khi…
“Tiêu Túc? Anh cũng ở đây sao?” Thực ra, Tiểu Nhan đã để ý đến cậu ta từ lâu rồi, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Túc thì Tiểu Nhan tự nhiên sẽ nhớ tới lần gặp mặt trước. Những lời cô ấy nói lúc đó hiện lên rõ ràng trong đầu, cô ấy không biết những lời đó sẽ gây ra tổn hại gì cho Tiêu Túc.
Nhìn thấy bây giờ cậu ta vẫn còn mang theo một món quà mà Minh Thư dường như đang cố tình tạo ra không gian riêng cho bọn họ nên dù Tiểu Nhan đang ngại ngùng nhưng không thể phớt lờ cậu ta được nữa, chỉ có thể chủ động chào hỏi.
Khi Tiêu Túc bị Tiểu Nhan gọi tên thì cậu ta mới hoảng hồn phục hồi tinh thần trở lại.
Hôm nay cậu ta đến đây để tặng quà mà cậu ta chỉ mới biết được tin Tiểu Nhan sẽ khai trương tiệm mì hôm nay nên cậu ta đã chủ động đi theo cậu Dạ. Sau khi vào thì phát hiện cô gái nhỏ mà cậu ta ngày đêm nhớ nhung đã gầy đi rất nhiều, mặc dù cô ấy đã trở nên đẹp hơn trước nhưng trong lòng Tiêu Túc cũng tràn đầy đau khổ.
Cậu ta nhận thấy rằng mình vẫn thích khuôn mặt nhỏ nhắn có chút béo của Tiểu Nhan hơn.
Bây giờ cô ấy quá gầy.
“Chúc mừng cô khai trương tiệm mì mới. Hôm nay mới biết được tin tức nên tôi chỉ có thể chọn vội quà, hy vọng cô thích.
Tiêu Túc bước tới và đưa món quà của mình cho cô ấy.
Còn Hàn Minh Thư thì khi đang đi lên cầu thang, tự nhiên cũng đã nghe thấy lời nói của Tiêu Túc, khóe miệng không thể che giấu được mà giật giật, thầm than cái miệng thằng nam của Tiêu Túc.
Loại nhận xét này nghe có vẻ rất chính thức, như thể hai người đang có một mối quan hệ rất kỳ lạ.
Hàn Minh Thư nhìn về phía Tiêu Túc, Dạ Âu Thần ôm eo cô lại lạnh lùng nói: “Tập trung, đừng để bị ngã.”
Nghe thấy thế thì Hàn Minh Thư hoàn hồn, cô nhìn Dạ Âu Thần một cái thật sâu nhỏ giọng lên án: “Trước đây em muốn nói với anh em về chuyện của Tiểu Nhan nhưng anh đã nói với em rằng đừng xen vào chuyện của người khác, nói rằng chúng ta có quá ít thời gian cho nhau. Bây giờ đang xảy ra chuyện gì hả? Anh không để em xen vào mà lại đi giúp Tiêu Túc, anh là người hai mang sao?”
Sau khi bước qua bậc thang cuối cùng, hai người chính thức lên lầu 2. Hai tay ôm eo của Dạ Âu Thần Thần hơi buông lỏng ra, xem ra anh đã không còn nhiều lo lắng như vậy.
Nhưng vào lúc này anh lại nhưởng mi khẽ liếc cô một cái, thấp giọng nói: “Ai nói anh mang theo Tiêu Túc?”
“Vậy mà nói là không mang theo sao?”
“Nếu cậu ta mở miệng nói với em thì em sẽ từ chối sao?”
Hàn Minh Thư: “…
Dưới lầu, bầu không khí thật xấu hổ.
Nghe được ngôn ngữ chính thức của bên kia, Tiểu Nhan chỉ có thể tiếp nhận món quà, cũng trang trọng mà mỉm cười: “Cảm ơn, tôi sẽ thích nó, anh có lòng rồi.”