Con gái ông có tiền đồ hơn ông nhiều lắm.
“Xin chào, mời vào.”
Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần đến cùng nhau, và tài xế đã được đổi thành Tiêu Túc.
Nhìn thấy tài xế đổi thành Tiêu Túc thì lúc này trong lòng Hàn Minh Thư đã thầm mắng.
Không ngờ người đàn ông này lại quỷ quyệt như thế, anh không để cô lo chuyện của Hàn Thanh và Tiểu Nhan nhưng mà sau lưng anh lại kéo Tiêu Túc vào. Chỉ vì sự có mặt của Tiêu Túc nên Hàn Minh Thư mới không có động thủ.
Cô dự định khi có thời gian riêng sẽ tìm Dạ Âu Thần để tính sổ.
Vì lẽ đó nên khi bọn họ đi vào, Tiêu Túc và Dạ Âu Thần đều cầm theo lễ vật trong tay, vẻ mặt Dạ Âu Thần lạnh lùng không có chút vui mừng nào, khí chất uy nghiêm mà nặng nề.
Tiêu Túc đi theo anh quanh năm nên trên người cũng có nhiễm đôi chút.
La Tuệ Mỹ chỉ nhìn thoáng qua bọn họ liền cảm thấy hai người đàn ông này không phải rất dễ trêu chọc, trong lòng bà ấy có chút hồi hộp. Cuối cùng người phụ nữ nhỏ nhắn bên cạnh nở nụ cười tươi lên tiếng chào hỏi.
“Chào dì.”
La Tuệ Mỹ: “2”
“Hôm nay tiệm mì mới của Tiểu Nhan khai trương nên bọn con đến đây để ủng hộ cô ấy. Đây là một chút quà thể hiện tấm lòng của bọn con.”
Nói xong, Hàn Minh Thư ra hiệu cho Dạ Âu Thần đưa quà, vì vậy Dạ Âu Thần với khuôn mặt lạnh lùng đưa món quà trên tay cho bà ấy.
La Tuệ Mỹ lúc này cũng ngẩng đầu nhìn Dạ Âu Thần, sau khi nhìn rõ mặt anh thì bà ấy lập tức sững sờ.
Người đàn ông này lớn lên thật đẹp, nhưng mà trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy sao?
Người đàn ông đẹp trai và cao ráo trước mặt này trông giống hệt Đậu Nành. Những ngày này, Đậu Nành và La Tuệ Mỹ đã ở bên nhau một thời gian dài nên mối quan hệ của họ đã trở nên rất thân thiết. Bây giờ lại đột nhiên lại nhảy ra một người khác trông giống hệt như Đậu Nành làm bà ấy có chút giật mình.
La Tuệ Mỹ nhìn Dạ Âu Thần một lúc rồi sau đó nhìn Hàn Minh Thư, người có nụ cười dịu dàng và ngọt ngào, nhanh chóng phản ứng.
“Con, con là Minh Thư?”
Hàn Minh Thư sững người một lúc, thật ra cô chưa từng nhìn thấy mẹ của Tiểu Nhan bao giờ. Lúc nãy cô chỉ dựa vào ngoại hình và tuổi tác đoán chừng mà thôi, bởi vì bà ấy trông rất giống Tiểu Nhan, đặc biệt là lông mày.
Nhưng mà Hàn Minh Thư không ngờ rằng La Tuệ Mỹ biết cô.
“Đúng vậy, con là Minh Thư, trước kia…”
“Này, có phải con muốn hỏi dì đã từng gặp qua con hay không mà làm sao dì có thể nhận ra con đúng không?”
Hàn Minh Thư cười gật đầu.
“Thực ra cũng không phải, hôm nay dì của con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con đó, nhưng mà dì thường nghe Tiểu Nhan kể về con, hơn nữa… Đậu Nành hiện đang sống trong nhà của chúng ta, thắng bé có chút giống…
Nói đến đây, La Huệ Mẫn nhìn Dạ Âu Thần thật sâu, bà ấy không biết nên gọi anh là gì, lời nói Tuệ Mỹ cũng không có rào cản khi nói chuyện với cô, lúc này thân mật nắm lấy tay cô, sau đó dẫn cô đi vào trong.
“Chúng ta vào trong ngồi rồi nói chuyện đi.
“Dạ được.”
Hàn Minh Thư thả bàn tay đang nắm lấy tay áo của Dạ Âu Thần ra rồi cùng La Tuệ Mỹ bước vào.
Dạ Âu Thần im lặng khi nhìn thấy cô buông lỏng tay áo, trong lòng có chút cảm giác mất mát.
Nhìn bóng lưng của vợ mình trước mặt, trong lòng Dạ Âu Thần lắc đầu bất đắc dĩ, vừa rồi còn đang kéo tay áo anh, nhưng mà sau khi đạt được mục đích thì cô lại bỏ mặc anh rồi.