Cậu cảm thấy có điều gì đó cậu không biết chắc đã xảy ra trong thời gian đó, khiến mối quan hệ giữa dì và bác ngày càng xấu đi. Lúc này, cái đầu nhỏ của cậu đã đi vào ngõ cụt và bắt đầu suy nghĩ miên man về nó.
Cậu đang băn khoăn không biết có phải nhờ dì Tiểu Nhan đưa cậu ra nước ngoài không, sau đó bác lại cho rằng dì Tiểu Nhan đưa cậu đi chơi, sau đó giận dì Tiểu Nhan, hai người cãi nhau?
Nghĩ đến khả năng này, Đậu Nành cảm thấy hơi đau lòng, thật sự là do cậu sao?
Lần này cũng vậy, cậu còn làm cho dì Tiểu Nhan buồn như vậy. Mặc dù dì Tiểu Nhan không thể hiện điều đó ra ngoài, nhưng dì Tiểu Nhan tốt như vậy, thật đáng tiếc nếu không thể là mợ của cậu…
Nhưng những lời này chỉ là những gì Đậu Nành đang nghĩ trong lòng, cậu cũng không nói một lời nào hoặc thậm chí thể hiện nó trên khuôn mặt của mình.
Thời gian trôi nhanh, Tiểu Nhan vội vã đưa Đậu Nành trở về biệt thự Hải Giang trước khi màn đêm buông xuống.
Trước cổng biệt thự Hải Giang, có mấy tên bảo vệ canh cửa, thấy Đậu Nành trở lại, bọn họ đều tiến lên chào hỏi cậu chủ nhỏ.
Đậu Nành nằm tay Tiểu Nhan: “Dì Tiểu Nhan, dì không vào gặp mẹ sao? Chắc mẹ nhớ dì nhiều låm.”
“Dì Tiểu Nhan cũng nhớ mẹ con lắm, nhưng dì phải đến bệnh viện giao đồ ăn. Dù sao thì sau này vẫn còn thời gian nên hôm nay sẽ không vào nữa. Đậu Nành ngoan ngoãn về đi, dì Tiểu Nhan sẽ đón con vào ngày mai, thế nào?”
Cuối cùng, Đậu Nành gật đầu, sau đó nhìn dì Tiểu Nhan lên xe rời đi.
“Cậu chủ nhỏ, chúng ta đã trở vào thôi.
Đậu Nành ngẩng đầu lên và thấy các vệ sĩ đang chào đón mình, dáng dấp đưa đám vừa rồi lại tan biến mất, mỉm cười với họ.
“Xin chào các anh, các chú.”
“Ôi, thật là một cậu bé ngoan.”
“Đúng vậy, cậu chủ nhỏ thực sự được giáo dục tốt, so với những đứa trẻ đầu gấu khác ngoan ngoãn hơn nhiều.”
Khi Đậu Nành đến chỗ ngoặc, cậu vẫy một bàn tay nhỏ với họ.
“Các anh, các chú, con vào trước.”
Hàn Minh Thư gần đây càng ngày càng ngủ nhiều, nhưng khẩu vị không được tốt lắm, rõ ràng là đói bụng muốn ăn, nhưng sau khi ăn cái gì đó vào miệng, đột nhiên lại không muốn ăn nữa.
Cho nên hai ngày nay cô thật sự rất đói, nhưng là ăn không được.
Đột nhiên cô ấy muốn ăn lẩu và nhiều món ăn nhẹ trên phố.
Tất nhiên, Dạ Âu Thần sẽ không để cô ăn những thứ này. Việc hàng quán ven đường mất vệ sinh ai cũng biết. Nhưng để thỏa cơn thèm, nhiều người sẽ lựa chọn tiếp tục ăn.
Điều tất nhiên mà, thỉnh thoảng ăn mấy thứ này một lần cũng không thành vấn đề, cho dù là thạch tín, nếu qua vấn đề liều lượng độc tính thì cũng có thể ăn nó được.
Chỉ cần chúng ta không ăn quá no, không ăn thường xuyên, lâu lâu ăn một hai bữa cũng không sao.
Tuy nhiên, Dạ Âu Thần vẫn không đồng ý cho cô ăn những thứ này, thứ nhất vì mất vệ sinh và thứ hai vì có chất bảo quản.
Nhưng sau khi xem sắc mặt của Hàn Minh Thư, cô thực sự không có cảm giác ngon miệng, theo lời khuyên của người giúp việc, bọn họ nói rằng bọn họ có thể tự làm ở nhà, tự mua nguyên liệu nấu ăn, nó sạch sẽ và vệ sinh hơn bên ngoài, chỉ là nó hơi tốn công sức chế biến.
Cuối cùng, Dạ Âu Thần gật đầu. Trước khi Hàn Minh Thư định ăn lẩu nhỏ, cô nghĩ đến hiện tại Đậu Nành vẫn chưa về nên định gọi điện cho Đậu Nành và hỏi cậu khi nào về thì cô thấy một bóng người nhỏ bé bước vào cửa.
“Đậu Nành?”
Đậu Nành gọi cô một tiếng, đi đến trước mặt cô và ôm Hàn Minh Thư một cái đầy ấm áp.
“Tại sao dì Tiểu Nhan của con không vào với con?” Hàn Minh Thư nhìn về phía sau cậu nói.
“Mẹ, cha của dì Tiểu Nhan bị tai nạn xe và đang nằm viện. Dì ấy phải đến bệnh viện để đưa đồ ăn.”
Nghe thấy thế, Hàn Minh Thư đầu óc choáng váng, sau đầu như bị va đập mạnh sững sờ một lúc: “Con, con nói cái gì? Cha của Tiểu Nhan bị tai nạn xe? Đang ở bệnh viện?”