Hàn Thanh đã kêu người phục vụ đến đóng gói, nghe vậy liền liếc nhẹ Đậu Nành, giọng nói trở nên có chút lạnh lùng.
“Sau này con không nên làm những việc không cần thiết như vậy.
“Hừm, có phải bác đang trách Đậu Nành không? Vậy sau này Đậu Nành sẽ không gọi bác ra ăn cơm nữa là được rồi!”
Nghe thấy thế, Hàn Thanh có chút đau đầu, anh ta ấn vai Đậu Nành, nhẹ giọng nói: “Bác không trách con, nhưng nếu con làm như vậy sẽ khiến dì Tiểu Nhan khó xử. Vừa rồi con cũng thấy bộ dạng của dì ấy rồi đó.
Cuối cùng cũng đến chủ đề chính rồi, Đậu Nành nắm lấy tay Hàn Thanh muốn hỏi rõ ràng. “Bác có xúc phạm dì Tiểu Nhan không? Vì vậy dì Tiểu Nhan đã bỏ chạy khi nhìn thấy bác!”
Xúc phạm cô ấy?
Nhớ lại cô ấy trước kia, Hàn Thanh khước từ cô ấy, hơn nữa ở nước ngoài làm đó với cô ấy, e rằng khiến cô ấy từ bỏ rồi chứ?
Như vậy… cũng tốt.
Trông sắc mặt anh ta không được tốt lắm, nhưng anh ta vẫn nở một nụ cười nhạt.
“Chắc là vậy rồi, bác cũng không rõ nữa, nhưng mà sau này Đậu Nành đừng làm những việc này nữa. Con thích đi theo cô ấy, bác không có ý kiến, nhưng đừng gọi bác nữa, biết không?”
Đậu Nành: “Tại sao vậy? Bác không thích dù Tiểu Nhan sao? Con hy vọng dì Tiểu Nhan sẽ là mợ của con.”
Nghe thấy lời nói của Đậu Nành, Hàn Thanh vô thức nhíu mày, mắng: “Đừng nói nhảm nữa, nếu không bác thật sự sẽ tức giận.”
Đậu Nành: “…
Không ngờ Hàn Thanh lại nổi giận như vậy, Đậu Nành sợ tới mức không dám nói nữa.
Hàn Thanh cũng nhận ra rằng tính tình mình không tốt, dù sao Đậu Nành chỉ là một đứa trẻ, tại sao lại nổi giận như vậy với một đứa nhỏ?
Đậu Nành không biết gì cả, Đậu Nành cũng không hiểu gì cả.
“Xin lỗi, bác không nên nói chuyện với con như thế này, con đã no chưa? Nếu không no, bác dẫn con đi ăn món gì khác mà con thích?”
Đậu Nành dường như đang bực bội, cố ý nói: “Bác đưa con đến nhà dì Tiểu Nhan, con muốn ăn cơm dì Tiểu Nhan tự tay nấu.”
Hàn Thanh: “…
“Nếu bác không muốn thì thôi đi, vậy con cũng không muốn về nhà, chính con sẽ tự mình đi tìm dì Tiểu Nhan.”
Sau khi nói xong, Đậu Nành quay người và chạy ra ngoài.
Hàn Thanh thật sự rất bực bội tên nhóc con này, anh ta biết nếu như thực sự mặc kệ Đậu Nành, cậu thật sự sẽ tự mình đi tìm Tiểu Nhan.
Tuổi của cậu bé còn nhỏ như vậy, nên việc chạy ra ngoài một mình luôn làm cho người ta lo lång.
Hàn Thanh chỉ có thể ngăn cản cậu: “Đợi một chút, đóng gói xong đồ đạc, bác dẫn con đi tìm dì Tiểu Nhan của con.”
Lúc này Đậu Nành mới hài lòng dừng lại và chờ đợi.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Hàn Thanh xách đồ xuống lầu, lái xe chở Đậu Nành. Khi xe đến địa điểm, Đậu Nành nhìn tòa nhà quen thuộc trước mặt nói: “Bác à, làm sao bác biết dì Tiểu Nhan sống ở đây? Ngoài trừ lúc nấy dì Tiểu Nhan đưa con đến đây, đây là lần thứ hai cháu đến đây.
Hàn Thanh: “…
Ánh mắt anh ta có chút u tối không rõ, anh ta nghiêng người mở dây an toàn cho Đậu Nành.
“Đi xuống đi, tìm dì Tiểu Nhan của con đi.”
Đậu Nành ngồi yên, thậm chí còn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Hàn Thanh. “Bác à, bác còn chưa trả lời câu hỏi của con.
Làm sao bác biết dì Tiểu Nhan sống ở đây?”
Bộ dáng như là nếu bác không trả lời, con liền không đi.