Sau khi anh ta đứng dậy rời đi, Hàn Minh Thư cũng kéo Dạ Âu Thần đứng dậy, đẩy anh đi ra ngoài.
“Vừa ăn xong, anh ra vườn đi dạo một lúc cho tiêu cơm”
Thân hình cao lớn của Dạ Âu Thần bị cô đẩy, khó khăn tiến lên trước, anh đột nhiên nắm lấy đôi tay trắng nõn kia: “Có nhiêu chuyện muốn nói với anh trai như thế sao? Còn không thể để anh nghe thấy?”
Hàn Minh Thư nhìn anh chằm chằm: “Em muốn nói với anh ấy về chuyện của Tiểu Nhan, anh cũng muốn nghe sao?”
Còn Tiểu Nhan thì sao?
Dạ Âu Thần hơi nhíu mày, bàn tay cầm tay Hàn Minh Thư cũng nặng hơn một chút: “Không phải anh đã bảo em không cần lo lắng sao? Sao vậy, em muốn làm bà mối sao?”
Không thể hiểu được, Dạ Âu Thần nghĩ đến trợ lý Tiêu Túc của mình.
Nghĩ đến những ngày này cậu ta chăm chỉ giúp anh xử lý công việc của công ty, không biết cậu ta có nắm bắt được cơ hội hay không.
“Không phải, em chỉ là nói qua một chút mà thôi, sao có thể bảo muốn làm bà mai được?”
“Vậy thì cứ mặc kệ đi” Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần hơi mím lại, một lúc sau mới nói: “Ngày đó anh đã nói rồi, nếu anh trai của em có lòng với cô ấy thì anh ta phải tự mình hành động không cần sự trợ giúp của người khác”
Hàn Minh Thư: “Nhưng…”
“Anh ấy đối với cô em gái như em luôn đáp ứng mọi yêu cầu. Nếu em nói cái gì làm anh ấy đổi ý, đến lúc đó xảy ra hậu quả gì thì em có thể chịu trách nhiệm sao?”
“..”
“Còn muốn quản sao?”
Hàn Minh Thư đột nhiên nheo mắt lại nhìn chằm chằm Dạ Âu Thần rồi nghiêm túc hỏi: “Anh nói mấy lời này là thật lòng sao?”
“Hả?”
“Trợ lý của anh cũng thích Tiểu Nhan nên…anh không muốn em làm bà mối đúng không?”
Khi nghe cô ấy nói như vậy thì Dạ Âu Thần bỗng nhướng mày, anh ngăn cản cô vì anh không muốn một phụ nữ mang thai như cô suốt ngày phải quan tâm đến cảm xúc của người khác, suy cho cùng thì mỗi người đều có số phận của riêng mình.
Hơn nữa cái gì cũng có nhân quả, việc cô chen ngang như vậy thực sự không phải chuyện tốt.
Anh cũng không nghĩ muốn giúp được Tiêu Túc, lúc ở nước ngoài anh đã tác hợp cho Tiêu Túc nhưng có vẻ như trái tim của bạn Minh Thư không đặt trên người Tiêu Túc.
Cho nên tự nhiên anh cũng không có gì để đòi hỏi, hơn nữa anh cũng không có gì để đòi hỏi.
Nếu Dạ Âu Thần thực sự khăng khăng đòi hỏi thứ gì đó, chuyện gì đó hoặc người nào đó thì chỉ có một mình Hàn Minh Thư.
Nghĩ đến đây, Dạ Âu Thần vươn tay gõ gõ cái trán của Hàn Minh Thư.
“Em đang suy nghĩ cái gì vậy? Chuyện này liên quan gì đến người khác?”
“Không có chuyện gì thì anh đừng nhúng tay vào cho em”
Dạ Âu Thần nhìn Hàn Minh Thư trước mặt rồi đưa tay lên quấn khăn cho cô khỏi lạnh, nhẹ giọng nói.
“Em nghĩ sau khi về nước chúng ta ở cùng nhau được bao lâu?”
“Hả?” Hàn Minh Thư nhất thời không có phản ứng, anh ấy hỏi cái này làm sao vậy: “Ý của anh là gì?
“Em cứ trả lời đi”
Vì vậy Hàn Minh Thư cũng suy nghĩ kỹ càng, xem ra cũng không lâu, sau khi trở về nước thì mỗi người đều có việc riêng phải xử lý. Hai người thực sự không có nhiều thời gian để gặp nhau, ngoại trừ buổi tối… Ban ngày hai người đều bận rộn việc riêng của mình. Nghĩ đến đây cô khẽ ho một tiếng: “Làm sao vậy?”
“Thời gian chúng ta ở riêng đã rất ít mà em còn muốn chia sẻ với người khác sao?” Dạ Âu Thần từ từ đến gần, đôi môi mỏng của anh gần như chạm vào trán cô, khi nói thì đôi môi mêm mại của anh hơi mấp máy.
Hàn Minh Thư hiểu ý của anh, anh hy vọng rằng cô sẽ không dành thời gian suy nghĩ cho người khác, nhưng…