Hàn Minh Thư nói với Dạ Âu Thần rằng Tiểu Nhan muốn mở một cửa hàng. Dạ Âu Thần vô cảm đứng ở đó tiếp tục lau tóc, sau khi nghe xong thì gật đầu.
“Vì vậy vào ngày nhà hàng mở cửa, em muốn đến đó.”
“Đưa anh đi không?” Dạ Âu Thần quay đầu lại, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô.
Hàn Minh Thư vô thức nuốt nước miếng khi nhìn thấy ánh mắt này của anh.
Cô vốn không định đưa anh đi cùng, dù sao thì Dạ Âu Thần cũng đã quên người ta rồi, hơn nữa Chu Tiểu Nhan cũng hy vọng cô tự đi một mình. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt này của anh, Hàn Minh Thư lại gật đầu.
“Đưa đi…”
Đành vậy…
Ngày hôm sau, Hàn Thanh gọi điện cho Hàn Minh Thư bảo cô về nhà ăn tối.
Trong lòng Hàn Minh Thư nghĩ rằng mình đã về nước lâu như vậy rồi mà vẫn chưa ăn cơm cùng gia đình vì vậy liền đồng ý.
Nhưng cô cũng bắt đầu lo lắng, trước đây anh trai chưa bao giờ hẹn cô ăn cơm, tại sao bây giờ lại hẹn cô ăn cơm? Vừa đúng lúc tối qua Tiểu Nhan nói chuyện nhà hàng với cô?
Lẽ nào hai chuyện này có liên quan đến nhau?
Hàn Minh Thư vắt óc suy nghĩ, khi nhắc đến chuyện này với Dạ Âu Thần, mặt anh không có biểu cảm gì đặc biệt.
“Tình cảm của người khác, em ít can thiệp thôi”
Vừa nghe xong cô liền khó chịu.
“Cái gì mà ít can thiệp thôi? Em chỉ muốn biết hai huyện này có liên quan gì với nhau hay không mà thôi. Hơn nữa đây cũng không phải người ngoài, Hàn Thanh là anh trai của em còn Tiểu Nhan là chị em tốt của em. Nếu hai người họ thật sự có thể thành đôi thì đó cũng là chuyện tốt.”
Dạ Âu Thần nhướng mi, đôi mắt nhìn thẳng vào mặt cô.
Đột nhiên đôi mắt lạnh lùng ấy trở nên nóng như thiêu như đốt, gần như làm bỏng cả khuôn mặt cô.
“Anh… sao đột nhiên anh lại nhìn em bằng ánh mắt như vậy?”
Dạ Âu Thần bước đến và giam cô vào vòng tay.
“Nếu anh trai của em có tình cảm với cô ấy thì sẽ tự mình chủ động, còn nếu không có tình cảm thì người bên cạnh có thúc đẩy thế nào cũng vô ích”
Hàn Minh Thư: “… Nói như anh từng trải qua vậy.
Cô nhỏ giọng tố cáo rồi cụp mắt xuống.
Nhưng khi cô vừa cúi đầu xuống, cằm liền bị Dạ Âu Thần giữ lấy, sau đó đầu từ từ ngẩng lên theo động tác tay anh.
“Tại sao lại không? Lúc đầu khi anh đi hẹn hò, không phải bà Dạ ở bên cạnh giám sát sao?”
Lúc đầu Hàn Minh Thư chỉ hơi sững sờ, một lúc lâu sau cô đột nhiên nghĩ tới cái gì, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh.
“Anh, anh… nhớ lại rồi sao?”
Có một nụ cười nhẹ trong mắt Dạ Âu Thần.
“Nhớ lại một ít”
“Vậy sao anh không nói cho em biết?”
Nói với cô? Đáy mắt Dạ Âu Thần tối sâm: “Muốn khiến em bất ngờ”
Thực tế là anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục, rất nhiều việc vẫn chưa nhớ lại được, cộng với việc ký ức bị hỗn độn nên Dạ Âu Thần sợ cô sẽ tra hỏi, sau đó sẽ lo lắng.
Bây giờ cô đang mang thai, không thích hợp để bận tâm về chuyện này.