Ngay cả mặt tiền của cửa hàng này cũng không nằm trong suy tính của cô.
“Tôi hiểu anh nói gì rồi, vậy tại sao anh Lâm lại giảm giá? Lại còn giảm giá nhiều như vậy trong một lần, Chắc phải có lý do gì đó chứ?” người môi giới sờ sờ mũi cười xấu hổ: “Nói thật với hai người, tôi cũng không rõ lắm nhưng nghe nói anh Lâm vẫn luôn đi tìm người có duyên, có lẽ cô Chu chính là người mà anh ấy đang tìm”
Người có duyên?
Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt La Tuệ Mỹ liền xấu đi.
“Người có duyên là sao?”
Tâm tư Tiểu Nhan xoay vòng, ánh mắt đảo đảo: “Thật ra là tìm người có duyên với tiệm mì đúng không?”
Người môi giới gật đầu: “Cô Chu thật sự rất thông minh, tôi nghĩ chắc là như vậy”
“Mẹ, sau khi đến đó mẹ đừng nói linh tinh, chúng ta hãy xem xét trước rồi hãng nói. Dù sao mấy việc hợp tác này không nên ép buộc, không sao cả.”
Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của người môi giới, mẹ con Chu Tiểu Nhan đã gặp được anh Lâm.
“Xin chào anh Lâm, tôi là Tiểu Chu đến từ công ty Thiên Thanh. Đây là cô Chu, Chu Tiểu Nhan mà hôm trước tôi đã nói với anh.”
Chu Tiểu Nhan bước tới, gật đầu với anh ta: “Xin chào anh Lâm”
Anh Lâm cười nhẹ: “Xin chào, tôi nghe nói cô muốn mở một quán cơm?” “Vâng, anh Lâm” Thấy bên kia rất thẳng thắn, Tiểu Nhan trực tiếp gật đầu: “Tôi cũng thích phong cách trang trí Nhật Bản của cửa hàng anh, nhưng nói thật là tiền thuê cửa hàng khiến tôi phải đắn đo. Vậy nên… hôm nay tôi đến đây là muốn biết tại sao anh Lâm lại giảm tiền thuê nhiều như vậy, điều kiện là gì? “
“Cô Chu thực sự là một người hiểu chuyện.
Điều kiện của tôi rất đơn giản. Chỉ cần cô Chu làm được thì chúng ta có thể thương lượng tiền thuê nhà, thậm chí tôi còn có thể cho cô Chu mượn của hàng một cách miễn phí”
Nghe vậy, La Tuệ Mỹ ở bên cạnh hít vào một hơi.
Quả nhiên là người có tiền.
Nhưng điều kiện này… chắc hẳn là rất khắc nghiệt phải không? Cũng không thể trách La Tuệ Mỹ được, bà ấy thật sự không nghĩ ra điều kiện gì có thể miễn tiền thuê nhà. Không phải là có ý tứ gì với con gái bà ấy chứ? Nhưng vừa rồi người môi giới nói anh ta rất yêu vợ, sao có thể để ý người khác được.
Vì vậy La Tuệ Mỹ quyết định nghe lời con gái, không nói linh tỉnh nữa, trước tiên phải xem bên kia định nói gì.
“Anh Lâm xin cứ nói, nếu tôi làm được thì nhất định sẽ làm, nhưng nếu…”
“Cô Chu đừng lo lắng, tôi là người đàng hoàng, sẽ không yêu cầu cô làm việc gì quá đáng”
“Không biết anh Lâm đang muốn nói đến điều gì?” “Cả cuộc đời vợ tôi thích nhất là mì ramen. Cô ấy cũng đã thiết kế và trang trí nhà hàng ramen này, phong cách và thực đơn ramen trong cửa hàng cũng là do cô ấy tự mình nghiên cứu. Hôm nay nếu cô Chu có thể dựa theo thực đơn làm ra được hương vị mà vợ tôi làm thì tôi sẽ miễn tiền thuê cửa hàng”
Trong khi bọn họ nói chuyện, một người giúp việc đã mang thực đơn đến.
Làm ra hương vị mà vợ anh ta làm?
Khi La Tuệ Mỹ nghe được những lời này, bà ấy không khỏi nói nhỏ một câu: “Nhan Nhan nhà tôi và vợ của anh chưa từng quen biết nhau. Làm sao có thể làm ra hương vị giống y hệt được?”
Anh Lâm chỉ cười không nói, tỏ vẻ khó đoán.
Nhưng Tiểu Nhan vẫn thấy được nỗi đau sâu thẳm trong đôi mắt ấm áp của anh ta. Cô mím môi, nhìn xuống thực đơn rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Anh Lâm đặc biệt bảo người chuẩn bị bếp cho cô, trong bếp có đầy đủ tất cả nguyên liệu, nhưng cô sẽ phải tự tay làm món ăn mà không có ai giúp.
“Tôi sẽ không làm khó cô Chu, nếu làm hết tất cả các món thì sẽ rất khó. Cô Chu có thể chọn bất cứ món gì bản thân cảm thấy có thể làm tốt là được. Nhà bếp giao cho cô, chúng tôi đợi ở bên ngoài.”
“Được”
Sau đó, anh Lâm tiếp người môi giới và La Tuệ Mỹ uống trà bên ngoài ngôi nhà. Anh ta có kỹ năng pha trà rất tốt nhưng ở đó không có ai hiểu về trà đạo.
Người môi giới là một người thô lỗ, tư thế uống trà hơi gượng gạo nhưng rất biết nịnh hót.
Sau khi uống một ngụm trà, người môi giới liền nói: “Trà ngon”