Sau đó, Tiêu Túc thấy vẻ mặt cau có của anh càng ngày càng sâu, ngay cả ấn đường cũng ngưng kết thành một vòng xơ xác tiêu điều, trong lòng Tiêu Túc thấy xong rồi, có lẽ lần này cậu ta trốn không nổi rồi.
Nhưng cậu Dạ vẫn tiếp tục cau mày nhìn xuống. Không dừng lại, và cũng không khiển trách cậu ta.
Dựa vào hiểu biết của cậu ta về cậu Dạ, Tiêu Túc quan sát kỹ hơn một chút, cậu ta phát hiện trong ánh mắt của cậu Dạ có một sự dao động rất lớn, mặc dù vẻ bề ngoài có vẻ rất bình tĩnh.
Cũng chính là vì thời gian cậu ta đã ở bên cạnh cậu Dạ cũng lâu lắm rồi nên mới có thể nhìn ra biểu hiện trong ánh mắt của anh.
Vì vậy, cậu Dạ đã bị mắc kẹt trong ký ức của mình?
Sát khí trên người anh, e rằng chỉ là vì nhớ lại chuyện trước khi nhớ lại mới có thôi? Chứ không phải hướng về cậu ta?
Cuối cùng Tiêu Túc cũng thấy thoải mái.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, phòng làm việc im ắng không chút tiếng động, Dạ Âu Thần chìm sâu vào ký ức của chính mình, Tiêu Túc thấy anh cũng không có biểu hiện gì khác thường, nên dần dần cậu ta lấy dũng khí, dứt khoát xoay người tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.
Sau đó, lấy điện thoại ra.
Nhưng cũng chính vào lúc này, ánh mắt của Dạ Âu Thần quét qua cậu ta, động tác cầm điện thoại của Tiêu Túc cứng đờ ra.
Tuy nhiên, Dạ Âu Thần lại không quan tâm, sau khi nhìn cậu ta với ánh mắt u ám, thì anh lại thu ánh mắt lại.
Ngay sau đó, Tiêu Túc nghe thấy anh nói: “Cậu đi ra ngoài trước đi, đi vòng vòng xung quanh”
Tiêu Túc lập tức đứng lên: “Vậy cậu Dạ, lát nữa tôi sẽ quay lại.”
Sau khi rời khỏi phòng làm việc, Tiêu Túc cảm thấy không khí ở ngoài này tốt hơn trong phòng làm việc, có điều…cậu Dạ sao có thể đang yên đang lành để cậu ta ra ngoài như vậy chứ?
Thôi bỏ đi, cậu ta đi dạo vài vòng trước rồi quay lại sau.
Dù sao thì cậu Dạ xử lý công việc cũng đều có suy nghĩ của riêng mình.
€ó lẽ là bởi vì Tiêu Túc quá nóng lòng muốn rời đi mà không để ý tới sự kỳ lạ của Dạ Âu Thần khi cậu ta đóng cửa phòng làm việc lại.
Sau khi Tiêu Túc đi khỏi, Dạ Âu Thần vốn vấn đang ngồi ngay ngắn thì đột nhiên đưa tay lên mà véo liên tục vào ấn đường của mình.
Những chuyện này anh vẫn chưa đọc hết, nhưng anh thậm chí không thể quên được, cứ nghĩ đến chuyện lúc đầu cô được gả cho nhà họ Dạ như thế nào, lại chịu những tủi thân đó thế nào, thì Dạ Âu Thần lại không khỏi cau mày.
Ngay sau đó, có một vài hình ảnh chớp nhoáng liên tục hiện lên trong đầu, giống như cái TV bị hỏng vậy, những hình ảnh này vụt qua rồi nhanh chóng biến mất.
Tốc độ rất nhanh, khiến người ta phải phát cáu.
Về ký ức của anh và Hàn Minh Thư, Dạ Âu Thần quyết tâm muốn ghi nhớ, chỉ có thể liên tục ép bản thân nhớ lại những hình ảnh đã thấy, hy vọng bản thân có thể nhớ thêm điều gì đó.
Bằng cách này, Dạ Âu Thần đã phải vật lộn với những hình ảnh ký ức nhanh chóng trôi đi kia, đối thủ rất lớn mạnh, nhưng anh cũng không phải là một người sợ sệt.
Dần dần, đầu của Dạ Âu Thần bắt đầu đau trở lại.
Mồ hôi lạnh toát ra cả lưng anh, mà vào mùa đông năm nay, anh đã mặc áo khoác nên vốn dĩ không nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng chỉnh tề dưới lớp áo khoác, nó đã ướt sũng rồi.
Chỉ có mồ hôi lạnh túa ra trên trán, từng giọt nhỏ chảy dọc theo khuôn mặt tuấn tú, lướt qua các góc cạnh rồi rơi xuống trên đống tư liệu kia.
Đau dữ dội.
Bàn tay lộ rõ khớp xương vẫn lật từng trang tư liệu, rồi nhìn sang trang tiếp theo.
Khi nhìn thấy Hàn Minh Thư bị đánh thuốc bởi những tên xấu xa hèn hạ kia, nhất thời anh đã tức giận hừng hừng đến mức gần như nôn ra một ngụm máu.
Tuy nhiên, anh lại trách mình nhiều hơn, là năm đó anh đã không bảo vệ tốt cho cô, nên mới khiến cô chịu đựng những tổn thương này.