Dù sao thì ông ấy cũng mong nhớ cô con gái này nhiều năm nay rồi.
Nay cô đã bằng lòng quay trở về gặp ông ấy, còn ở lại bệnh viện chăm sóc ông ấy là ông ấy đã cảm thấy mãn nguyện lắm.
Uống nước xong, Tiểu Nhan lại hỏi: “Ba có thấy khó chịu ở đâu không?”
Ba Chu lắc đầu.
“Nếu có thấy khó chịu ở đâu thì ba phải bảo ngay cho con biết nhé để con gọi bác sĩ tới”
“Không sao, ba không sao cả rồi, vừa rồi con không nghe thấy bác sĩ nói đấy à, ba bình phục tương đối nhanh còn gì?”
“Nói thì nói vậy, nhưng mà…”
“Được rồi, con cũng đừng lo lắng quá, con vừa bảo gọi điện thoại về báo cho mẹ cơ mà? Đi đi, bảo với bà ấy là ba tỉnh lại rồi, để bà ấy ở nhà không phải nơm nớp lo sợ nữa.”
Vừa rồi đúng là Chu Tiểu Nhan định gọi điện thoại nhưng rồi vì khóc nên quên mất, bây giờ ba Chu nhắc nhở, cô mới lập tức rút di động ra gọi cho bà La Tuệ Mỹ.
Lúc này, bà La Tuệ Mỹ đang nấu cơm trong bếp, vừa hay tin ba Chu đã tỉnh lại thì tức thì tắt bếp đi ngay.
“Tỉnh rồi à? Thật không con? Thế thì bây giờ mẹ vào viện luôn”
“Mẹ ơi…”
Chu Tiểu Nhan cất tiếng gọi: “Mẹ đừng sốt sắng đến viện ngay, sắp đến giờ cơm rồi, hay là mẹ nấu cơm xong đã rồi hãy đến, vả lại vừa rồi bác sĩ đã dặn là thời gian tới ba không được ăn đồ có nhiều dầu mỡ, cố gắng cho ăn các món thanh đạm thôi, nên…”
“Mẹ biết rồi, để mẹ nấu cơm cho hai ba con, xong đâu đấy sẽ đến bệnh viện, con chăm sóc cho ba nhé, đừng làm ông ấy giận, biết chưa?”
Chu Tiểu Nhan: “Mẹ này, con có phải người như thế đâu”
Tuy Chu Tiểu Nhan bướng bỉnh nhưng cô ấy cũng biết lựa chọn thời gian và địa điểm. Trong tình huống hiện giờ, cô ấy sẽ không thiếu tâm nhìn như thế.
“Được rồi được rồi, ngoan ngoãn ngồi đợi mẹ cùng với ba con đi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, nhét chiếc di động vào lại trong túi.
“Mẹ nói nấu xong cơm sẽ đến ạ”
“Ừ” Phòng bệnh lại một lần nữa chìm vào im lặng, Tiểu Nhan bối rối, nghĩ đi nghĩ lại bèn lên tiếng: “Ba ơi, hay là con lau mặt cho ba nhé?”
Ba Chu cũng ngỡ ngàng, con gái lau mặt cho ông ấy ư?
Ông ấy chưa kịp gạt đi thì Tiểu Nhan đã quay bước đi vào nhà vệ sinh lấy nước, một lúc sau thì đi ra, cô bưng chiếc thau rửa mặt nho nhỏ đã xối nước ngập một nửa trên tay, bên trong có một chiếc khăn mặt màu trắng.
Đây là những thứ mà cô mang từ nhà tới, để sau khi tỉnh lại ba Chu có thể dùng ngay.
Tiểu Nhan đặt thau nước lên tủ bên cạnh giường, rồi vắt khô khăn mặt, cúi người xuống chuẩn bị lau mặt cho ba Chu.
Có lẽ do từ sau khi Tiểu Nhan lớn lên thì hai ba con chưa từng thân thiết như vậy lần nào nữa nên khi Tiểu Nhan lại gần lau mặt cho ông ấy, ba Chu cảm thấy không được tự nhiên.
Lau được một lúc, ba Chu đành bảo: “Nhan Nhan, để đấy ba tự làm”
Nói rồi bà Chu định giơ tay cầm lấy chiếc khăn mặt.
Thế nhưng vừa mới nhúc nhích một chút đã cảm thấy chạm phải vết thương, ông ấy đau đớn nghiến răng ken két.
“Ba ơi, ba có sao không?”
Mặt Tiểu Nhan biến sắc: “Có phải là đau ở đâu không? Con đi gọi bác sĩ đến khám cho ba nhé?”
Ba Chu từ từ hồi lại, lắc đầu: “Không sao hết, có thể là vừa rồi không cẩn thận chạm phải vết thương.”