Tiểu Nhan không khỏi trợn ngược mắt lên bất lực nói: “Cũng chân thật lắm đấy ạ”
Sau khi đi siêu thị mua sắm xong xuôi, hai mẹ con xách đồ về nhà, bà La Tuệ Mỹ vừa sắp xếp đồ đạc vừa nói: “Con vào bệnh viện trước đi, việc ở nhà cứ để mẹ lo, nếu không ba con tỉnh dậy lại không có ai ở bên cạnh săn sóc.”
Tiểu Nhan cũng cảm thấy mẹ mình nói có lý bèn gật đầu: “Vâng, vậy thì con vào bệnh viện trước.”
Buổi trưa mẹ sẽ mang cơm nước đến cho „ con: “Con cảm ơn mẹt”
Tiểu Nhan về phòng lấy túi xách rồi đi tới bệnh viện.
Do đã qua giai đoạn nguy hiểm nên ba Chu được chuyển về phòng bệnh thường. Lúc Tiểu Nhan đến, ba Chu vẫn đang trong trạng thái ngủ say, có lẽ là do bị bệnh tật hành hạ nên lúc này Tiểu Nhan thấy ba Chu gầy yếu vô cùng, cô nhìn mà xót xa trong lòng.
Tiều Nhan kéo một chiếc ghế ngồi xuống bên giường, rồi lặng lẽ nhìn người đang nằm trên giường bệnh, dần dần, mắt cô nhòa đi.
Nếu như trước kia cô biết trân trọng hơn, năm hết Tết đến chịu khó về nhà thăm thì bây giờ đã không đến mức thế này.
Tiểu Nhan còn nhớ khi bà con họ hàng gặp cô thì câu đầu tiên mà họ nói là: “Tiểu Nhan này, sao bao năm nay cháu có thể không về nhà thăm ba cháu được nhỉ? Cũng chẳng liên lạc gì với ông ấy, cháu có còn nhớ mình là con là cháu không? Ba mẹ cháu sinh cháu ra nuôi nấng cháu khôn lớn bằng chừng này, phận làm con cái mà cháu lại như thế à? Nói một câu khó nghe nhé, chẳng may lần này rủi ba cháu có mệnh hệ gì thật thì cháu không tránh khỏi trách nhiệm đâu đấy”
“Đúng đó, Tiểu Nhan ạ. Nếu như ông ấy mà có bề gì thật thì hai ba con cháu mãi mãi âm dương cách biệt đấy, ông trời mưa nắng khó lường, lần sau không được ngang bướng như thế nữa đâu” . Ngôn Tình Hài
Tuy lúc đó Tiểu Nhan tin chắc rằng ba mình sẽ không hề gì, nhưng những lời mà bà con họ hàng nói lại thực sự khiến cô sinh ra tâm trạng sợ hãi.
Cô biết mình đã sai rồi, biết mình đã sai thật rồi.
Cô không nên bướng bỉnh như vậy, cho nên lần này cô đã hạ quyết tâm rằng chỉ cần ba cô tỉnh lại thì cô sẽ lập tức xin lỗi ba.
Rồi sau đó ở lại nhà chăm sóc ba mẹ, không đi đâu nữa.
Nghĩ đến đây, mắt Tiểu Nhan đỏ hoe, từng giọt nước mắt cũng rơi lã chã, Tiểu Nhan đưa tay gạt nước mắt, hít sâu một hơi và ngẩng đầu lên.
Đúng lúc nhìn lên người ba Chu, thì bất ngờ bắt gặp ngay một ánh mắt già nua đang nhìn mình đăm đăm.
Tiểu Nhan ngỡ ngàng, ngồi ngây người tại chỗ, trái tim lại như muốn nhảy ào ra khỏi lồng ngực cô.
Thình thịch thình thịch…
Ba Chu vừa mới tỉnh lại, khi mở mắt ra, cử động vấn còn khó khăn, ông ấy cũng chưa quen được với ánh sáng đột ngột ập tới, nhưng ông ấy vẫn làm quen dần và mở mắt ra rồi trông thấy cô con gái đã năm năm không gặp đang ngồi trước mặt mình. Ba Chu thân thờ, không hề nhớ gì đến chuyện mình bị tai nạn xe hơi, chỉ nhớ cô con gái đã năm năm không gặp vẫn còn đang giận dỗi và không muốn gặp ông ấy, nhưng lúc này đây lại đột nhiên xuất hiện trước mặt khiến cho ba Chu cảm thấy mình như đang mơ.
Nhưng bất kể là mơ hay là thật thì ánh mắt ba Chu cũng không hề dời đi khi trông thấy con gái.
“Tiểu Nhan?”
Ông ấy gọi tên Tiểu Nhan bằng giọng nói khàn khàn.
Dòng nước mắt mà Tiểu Nhan vừa mới gạt đi đã lại lăn dài, cô sững sờ đứng ngây ra tại chỗ mất mấy giây rồi mới nhào tới ôm ba Chu: “Ba, cuối cùng ba đã tỉnh lại rồi!”
Khoảnh khắc được Tiều Nhan ôm chầm lấy, ba Chu như đang chìm đắm trong cơn mơ, vì đã bao năm rồi con gái không ôm ông ấy. Từ sau khi cô lớn lên, do cách biệt nam nữ nên cô con gái này không còn thân thiết với ông ấy như hồi còn nhỏ nữa.
Tuy ba Chu cưng chiều con gái nhưng cũng không thể ngày ngày ôm ấp con gái và nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa được nữa.
Lại cộng thêm sau vụ cãi vã thì hai ba con đã nhiều năm không nhìn mặt nhau. Ba Chu luôn cho rằng có lẽ Tiểu Nhan không muốn gặp mình nữa, ông ấy rất nhớ con gái nhưng lại không thể không? Hay là con gọi bác sĩ tới xem cho ba nhé?”
Tiểu Nhan nói liến thoắng một tràng dài, hoàn toàn không cho ba Chu có thời gian để trả lời, dứt lời là cuống quýt quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn dáng vẻ của cô, ba Chu không khỏi thở dài ngao ngán.