Dạ Âu Thần ném những lời này lại xong, liền bắt đầu cởi áo khoác của mình, sau đó đi về phía phòng ngủ.
Tiểu Tác kinh ngạc ngồi trên ghế số pha trong chốc lát, cũng không đứng dậy đi lấy đã Dầu bàn tay này…
Cử để đó đi. Dù sao cũng coi như là đồ của Tiểu Nhan mà.
Mà lúc này, Tiểu Nhan trốn ở trong phòng, cũng không dám thở mạnh một cái.
Hi vọng Hàn Mộc Từ bọn họ không phát hiện gì khác thường, nếu như biết cô ấy và Tiêu Túc hôn nhau, vậy cô ấy…
Thật không còn mặt mũi gặp Hàn Thanh.
Tiểu Nhan dựa vào ván cửa, muốn nghe xem bên ngoài đang nói cái gì, có lẽ do khoảng cách quá xa, cũng có thể là cửa này cách âm quá tốt.
Cô dùng tất cả sức lực cũng chỉ có thể nghe ra bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Nhưng cụ thể là nói cái gì thì không nghe rõ.
Tiểu Nhan vừa sốt ruột vừa buồn bực, rốt cuộc Tiêu Túc kia xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên lại khôn cô ấy?
Tuy…
nụ hôn kia chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Nhưng sau đó, hình như anh ta.
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan cảm thấy mặt mình có chút nóng lên, Cho đến khi bên ngoài không còn âm thanh, trong lòng Tiểu Nhân mời buông lỏng, cũng không biết Hàn Thanh có đi theo họ trở về không, cô ấy rất muốn biết lại chột dạ không dám đi ra ngoài.
Lúc Tiểu Nhân đang căng thẳng đến nỗi không dám động đậy, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tiểu Nhan lập tức cảm thấy tê cả da đầu, thân thể phản xạ có điều kiện mà thẳng tắp, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Là ai?
Lại tới gõ cửa lúc này? “Không bị lộ, yên tâm đi.”
Lúc cô ấy đang nghi ngờ, ngoài cửa phòng truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Đây là….
Giọng của Tiêu Tú!
c Tiểu Nhan tỉnh táo lại một chút, sau đó kéo cửa ra, quả nhiên Tiêu Túc đứng ở ngoài cửa, cô ấy chớp chớp mắt: “Thật sự không bị lộ sao, anh chắc chứ?”
Tiêu Túc mím môi mỏng, vẻ mặt thản nhiên mà gật đầu.
“…
Hàn Thanh về chưa?”
“Về rồi.”
Tiểu Nhân muốn đi tìm anh, nhưng bộ dáng bảy giờ của mình mà đi tìm anh…
Anh chắc chắn.
“Nếu như muốn gặp anh ấy, thì đi đi.”
Tiêu Túc cắt đứt sự do dự của cô ấy: “Anh ấy rất nhanh sẽ rời đi.”
Nghe thế, vẻ mặt Tiểu Nhan thay đổi, xoay người trở về chỉnh lại quần áo, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì bước chân của cô ấy dừng lại.
Tiêu Túc hơi cau mày nhìn cô ấy.
“Sao vậy?”
“Quên đi.”
Tiểu Nhan rũ mắt xuống, ánh mắt bắt đắc dĩ nhìn chòng chọc mũi chân của mình: “Tôi cảm thấy anh nói đúng, tự mình đa tình cũng phải có mức độ. Anh ấy vốn dĩ không thích tôi, chán ghét tôi, tôi lại cứ tiếp cận, như vậy sẽ chỉ làm anh ấy càng ghét tôi hơn mà thôi.”
Nếu anh ấy phải đi rồi, cô cũng không cần tự rước lấy nhục.