“Chuyện gì?”
Hàn Minh Thư da dự nhìn bà ấy một lát, mới nói ra chuyện mình đã quyết định với Dạ Âu Thần.
Sau khi nghe xong, Tống An vẫn như cũ: “Được đấy, chuyện hai vợ chồng mấy đứa, mấy đứa tự quyết định là được rồi.”
Hàn Minh Thư có chút kinh ngạc, không ngờ được Tổng An lại có thể tiếp nhận nhanh như vậy.
“Dì, cháu…”
“Cháu là đang lo ông cụ không đồng ý hả? Cháu yên tâm đi, có Tổng An dì đây, ông cụ đó mà còn cố chấp, dì nhất định sẽ cho ông ấy biết mặt”
Nói xong, Tống An làm một động tác đánh người: “Trừ khi ông ta không cần người con gái này nữa, nếu không thì dì vẫn có thể làm chủ thay cho hai đứa.”
“Thực ra…
cháu chỉ sợ ông ngoại không vui, dù sao bây giờ ông ấy cũng cao tuổi rồi.”
“Thực ra có một biết pháp tốt.”
“Biện pháp gì ạ?”
“Bây giờ trong đầu ông lão xấu xa kia đều tràn đầy hình bóng của chất ngoại bảo bối của mình, nếu như mấy đứa đồng ý, vậy thì có thể để Đậu Nành ở bên cạnh ông cụ là được.”
“Không thể được.”
Hàn Minh Thư lập tức kiên quyết mà lắc đầu: “Không được.”
Cô không thể vì lợi ích của chính mình mà lợi dụng Đậu Nành ở lại được, như vậy chẳng khác nào là cướp đi tự do của cậu bé, cô không thể làm được.
“Sớm biết cháu sẽ không đồng ý, vì vậy người làm dì đây cũng muốn tùy tiện nói một chút thế thôi, cháu không cần để ý đầu, đến lúc đó trực tiếp mà cậu nhóc và Dạ Thâm về nước, những chuyện khác cứ để dì lo.”
Ý tứ của những lời này là, cháu cứ làm loạn lên, muốn làm cái gì thì làm cái đấy, không cần suy nghĩ đến hậu quả không kể là xảy ra chuyện gì đi nữa, dì đều sẽ thay mắt mấy đứa giải quyết.
Người dì này quả nhiên là chuẩn mực.
Hai người trở lại bàn cơm, phát hiện hình như bầu không khí có chút không thích hợp.
Hàn Minh Thư còn tưởng là bởi vì chuyện của Tổng An, cho nên không suy nghĩ nhiều, ai ngờ vừa ngồi xuống không lâu, ánh mắt Uất Trì Thần liền rơi lên mặt Hàn Minh Thư, ánh mắt đấy sắc như dao găm, làm cho Hàn Minh Thư vô cùng khiếp sợ.
Làm sao vậy?
Chẳng qua cô chỉ đi vào nhà vệ sinh tìm Tống An về thôi mà, lại không cẩn thận đắc tội gì ông cụ rồi?
Chắc là Đậu Nành cũng không giúp cô tăng thêm được chút thiện cảm nào rồi.
Mặc dù trong lòng cảm thấy nghi ngờ, nhưng Hàn Minh Thư không thể hỏi trước mặt được, chỉ có thể chịu đựng ánh mắt này, cho đến tận khi hết bữa cơm, đột nhiên Uất Trì Thần mở miệng nói với cô: “Cô theo tôi đến phòng sách đi.”
Hàn Minh Thư ngẩng đầu, xác định là ánh mắt của Uất Trì Thần đang nhìn vào cô, cũng là đang nói với cô.
Nhưng mà – Tại sao lại đột nhiên gọi cô vào phòng sách?
Nhưng mà cũng tốt, mặc kệ là Uất Trì Thần muốn gọi cô vào phòng sách làm cái gì đi nữa, cũng đúng lúc cô cũng muốn nói chuyện với ông cụ, đi một chuyến cũng không sao hết.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư liền muốn đồng ý.
Ai ngờ giọng nói lạnh lùng của Dạ Âu Thần lại truyền đến trước.
“Có chuyện gì cứ tìm cháu là được, ông ngoại không cần phải làm khó dễ cô ấy.”
Hàn Minh Thư: “???”
Có lẽ Uất Trì Thần đã bị sự bao che quá mức của Dạ Âu Thần làm cho tức giận, nổi giận mà nói: “Cái gì mà làm khó dễ nó hả, ông gọi nó vào phòng sách nói mấy câu thôi cũng gọi là làm khó dễ hả? Ông ngoại biết cháu thích nó, nhưng mà cháu cũng không cần vội vã như thế chứ!”
Ánh mắt Dạ Âu Thần lạnh đi: “Ông ngoại, vừa nãy cháu đã nói mọi chuyenj rất rõ ràng rồi, giờ ông gọi cô ấy bảo vào phòng sách nói mấy câu, nhưng nghĩ sao đi nữa cũng biết là ông muốn làm khó dễ cô ấy.”