Tiểu Nhan: “Không có khả năng!”
“Tại sao cậu biết là không có khả năng? Không phải cậu cũng nghi ngờ hay sao? Chỉ là không xác định mà tôi.”
“Đúng vậy, tớ có chút nghi ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì là không có khả năng nha, Tiêu Túc không có khả năng thích tớ, chúng tớ đã quen biết lâu như vậy, nếu như anh ta mà thích tớ thì đã sớm thích từ lâu, làm sao có thể để ngày hôm đó lúc tớ hỏi anh ta, anh ta còn phủ nhận, thật ra tớ có chút hối hận, đáng nhẽ tớ không nên xúc động như vậy, hỏi những lời như vậy thật mất mặt.”
Hàn Minh Thư: “…”
Bỏ đi, cô thực sự không biết phải nói với Tiểu Nhan như thế nào.
Vẫn là mặc kệ đi.
Hàn Minh Thư không nói gì nữa, hai người yên lặng làm cơm.
Lúc nă cơm, Dạ Âu Thần vẫn còn đang ngủ, Hàn Minh Thư để sẵn một phần cơm cho anh, đợi anh tỉnh dậy rồi ăn.
Cô đem đò ăn cất kỹ trong tủ lạnh, đột nhiên nghe thấy Hàn Thanh nói một câu.
“Ngày mai anh sẽ về nước.”
“Cạch!”
Đôi đũa trong tay Tiểu Nhan rơi xuống.
Thời gian chớp mắt giống như bị dừng lại, sau một lúc, Tiểu Nhan mới cúi đầu xuống chuẩn bị nhặt đôi đũa cô ấy làm rơi lên.
Ai ngờ còn có người động tác nhanh hơn cả cô ấy, Tiêu Túc đã xoay người đặt đôi đũa cô ấy làm rơi để lên bàn, sau đó đứng dậy đi đến phòng bếp lấy chỗ ấy một đôi đũa mới.
Lúc Tiểu Nhan nhận đũa còn có chút kinh ngạc: “Anh….
“Đến cái đũa cũng cầm không chắc, dứt khoát đần chết luôn đi.”
Tiêu Túc phỉ nhổ một câu.
Tiểu Nhan lập tức trừng to hai mắt.
Nhưng mà cô ấy sẽ không so đo với Tiêu Túc, mà là nhìn về phía Hàn Thanh, khẩn trương nói: “Lúc trước ở trong xe, không phải anh nói còn mấy ngày nữa mới về sao? Tại sao bây giờ lại đổi thành ngày mai? Gấp như vậy, có thể đặt được vé máy bay sao?”
“Những chuyện này sẽ do Tô Cửu xử lý.”
Nghe thấy tên của Tô Cửu, Tiểu Nhan im lặng một lúc, đúng vậy, dã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, Tô Cũng cũng nên chuẩn bị đi làm, chỉ cần cô ta ra tay thì chuyện gì của Hàn Thanh cũng được giải quyết ổn thỏa.
Nhưng mà rất nhanh, Tiểu Nhan lại lên tiếng nói: “Vậy tôi có thể cùng trở về với anh không? Bây giờ tôi sẽ đi đặt vé máy bay.
Nói xong, cô ấy không thèm ăn cơm, trực tiếp vất bát dấu lại chạy vào trong phòng cầm điện thoại.
Đám người: “…”
Hàn Minh Thư lặng lẽ đánh giá Tiêu Túc, thấy vẻ mặt cậu ta vẫn bình thường, tâm trạng giống như không có chút gì gọi là chập chờn kỳ quái, nhưng mà nghĩ lại thì cậu ta chính là người ở bên cạnh Dạ Âu Thần.
Bộ dạng có như vầy cũng không có gì là kỳ quái.
“Anh tại sao lại đột nhiên đi gấp như vậy? Trước đây cũng không thấy anh bảo phải đi gấp như vậy?”
Hàn Minh Thư múc cho mình một bát canh, sau đó hỏi.
Hàn Thanh nhìn về phía em gái mình, giọng nói mềm mại hơn rất nhiều: “Công ty đột nhiên xảy ra chút chuyện, phải cần anh chạy về xử lý, vốn dĩ anh trai còn định ở lại với em mấy hôm, nhưng bây giờ xem ra là không được rồi, em ở bên ngoài phải tự chăm sóc mình thật tốt, nếu như bị oan ức gì, đừng tự mình gánh chịu, anh trai mãi mãi là chỗ dựa vững chắc của em.”
Nói đến đây, Hàn Thanh dừng lại một chút, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
Một lát sau, anh ấy mới chậm rãi nói: “Mặc dù nhà họ ỷ là một gia tộc lớn sự nghiệp lớn, nhưng nhà họ Hàn chúng ta không phải là gia tộc sợ phiề phức, hiểu ý của anh trai không?”
Hàn Minh Thư khẽ giật mình khi nghe thấy lời nói của Hàn Thanh.
Anh ấy sợ Uất Trì Thần sẽ làm khó cô, thậm chí sử dụng sức mạnh của gia tộc, anh ấy đang nói với cô, nếu như cần sức mạnh của nhà họ Hàn, vậy thì nhà họ Hàn sẽ không lùi bước.