Tiêu Túc liếc nhìn anh ấy, sau đó mở cửa xe xuống xe, ném chìa khóa cho Kiệt Sâm.
“Làm sao, nói trúng tim đen của cậu cho nên cậu thẹn quá hóa giận?”
Thấy Tiêu Túc không đáp, Kiệt Sâm dứt khoát đưa tay kéo lấy vạt áo của cậu ta, nói: “Tôi nói nè, trên cơ thể người đàn ông có vết thương thì sao? Bây giờ là thời đại hòa bình, nếu là thời chiến trước skia, trên cơ thể người đàn ông nào mà chẳng có một hai vết thương lớn nhỏ, nếu như anh mà cũng lề mề chậm chạp như cậu, vậy thì chẳng phải không cần lấy vợ luôn à?”
“…”
“Kiệt Sâm, hôm nay anh thật là nhiều lời, những chuyện này không liên quan gì đến anh, anh đừng quan tâm.”
“Nếu như cậu không phải anh là anh em tốt của tôi, lại còn đang khốn khổ vì tình, cậu cho rằng tôi sẽ quan tâm sao? Được rồi, được rồi, hôm nay tôi có thời gian nói vài câu với cậu, sau này cậu về nước rồi, tôi có muốn nói với cậu thì cũng không có cơ hội, hôm nay cứ coi như là tôi lắm miệng đi, nhưng những lời tôi nói với cậu đều nghiêm túc, hoan nghênh cậu lần sau đến tôi tư vấn”
Nói xong, Kiệt Sâm chủ động buông vạt áo của Tiêu Túc ra, hai tay nắm lấy tay lái.
“Thôi, tôi đi đây có duyên gặp lại” Xe nhanh chóng biến mất khỏi bãi đỗ xe.
Tiêu Túc quay đầu nhìn chằm chằm vào nơi chiếc xe biến mất một lúc lâu, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại.
Câu ta muốn can đảm, nhưng mà…
Tình cảm của Tiểu Nhan đối với Hàn Thanh sâu đậm như vậy, nếu cậu ta mà thể hiện tình cảm với cô ấy ở lúc này sẽ chỉ làm cho cô ấy thêm bối rối?
Sau khi Kiệt Sâm đi xong, Tiêu Túc im lặng đi về phía thnag máy.
Lúc đi qua thùng rác, cậu ta thuận tay ném điếu thuốc còn nguyên kia vào trong thùng rác.
Lúc cậu ta trở về, bởi vì không có chìa khóa cho nên chỉ có thể nhấn chuông cửa, người mở cửa cho cậu ta là Tiểu Nhan, Tiểu Nhan nhìn thấy cậu ta thì sững sờ, bỗng nhiên phản ứng kịp.
“Tiêu Túc? Tại sao anh lại ở đây? Vừa rồi anh không có đi lên với chúng tôi sao?”
Một câu nói ngạc nhiên vô tội, nhưng lại lập tức khiến cho Tiêu Túc như rơi vào mười tám tầng địa ngục.
Đó là tất cả?
Cậu ta không có một chút cảm giác tồn tại, chẳng lẽ cậu ta thật sự không có cơ hội trước mặt cô ấy sao?
Trong lòng Tiêu Túc không dễ chịu, cậu ta không thể bày ra vẻ mặt tốt vào lúc này, chỉ có thể thản nhiên gật đầu ừ một tiếng.
Không biết tại sao, Tiểu Nhan có thể cảm thấy sự hứng thú của cậu ta không cao lắm, nhưng mà cô ấy rất nhanh ý thức được mình vừa nói cái gì, bối rối giải thích: “Tật xin lỗi, tôi không chú ý anh có đi lên với chúng tôi hay không, vừa rồi tôi….
“Không sao.”
Tiêu Túc nhìn cô ấy một cái, lạnh lùng nói: “Tất cả sự chú ý của cô đều đặt trên người ngài Thanh, cô không chú ý đến tôi cũng là chuyện bình thường.”
Tiểu Nhan: “…”
Cô lẳng lặng đứng tại chỗ, chậm rãi tiêu hóa câu nói kia của Tiêu Túc.
Không đợi cô ấy tiêu hóa xong, Tiêu Túc đã cởi giày đi vào.
Tiểu Nhan đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Tiêu Túc….
Giống như tức giận. Tất cả sự chú ý của cô đều đặt lên người ngài Thanh, không chú ý đến tôi cũng là chuyện bình thường.
Cậu nói này, nghe rất lỳ lạ….
Mang hương vị chu chua.
Tại sao lại có cảm giác giống như đang ăn dấm vậy?
Ăn dấm? Tiểu Nhan kinh ngạc, vô ý thức vươn tay nắm lấy tóc của mình, chuyện Tiêu Túc ăn dấm không có khả năng cho lắm, cô ấy đã hỏi cậu ta, cậu ta căn bản là không thích cô ấy, đối xử tốt với cô ấy là hy vọng cô ấy có thể nói tốt cho cậu ta vài câu.
Cho nên tại sao cậu ta lại tức giận? Hay là do cô suy nghĩ quá nhiều?
Tiểu Nhan cứ như vậy gãi đầu trở về phòng.