Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1138



Chương 1138:

 

Kiệt Sâm nói trước đây anh xem phụ nữ như rắn rết, cô nói bản thân đã có nhận thức sâu sắc, chẳng lẽ nói bản thân mình trước đây đối với cô…….

 

Phải rồi, Dạ Âu Thần nhớ đến những lời Đậu Nành nói với anh.

 

Cậu bé nói anh đối xử với mẹ cậu rất không tốt, thậm chí còn rất tệ. Xem ra trước đây anh thật sự đã từng làm ra nhiều chuyện tổn thương đến Hàn Minh Thư.

 

Nghĩ đến đây, tay Dạ Âu Thần nắm chặt thành quyền, trong lòng giễu cợt, có lẽ là đang giễu cợt bản thân anh.

 

“Được rồi, những chuyện này đều là quá khứ rồi, bất kể trong quá khứ xảy ra chuyện gì, đều không quan trọng nữa rồi.”

 

Không quan trọng sao? Dạ Âu Thần nhìn góc nghiêng mặt của Hàn Minh Thư, môi mỏng vểnh lên, không nói gì.

 

Trong chiếc xe còn lại.

 

Tiểu Nhan theo Hàn Thanh lên xe, nhưng lại không dám quá trắng trợn cùng anh ấy ngồi ở ghế sau, cho nên chỉ có thể uyển chuyển mà ngồi vào ghế phó lái.

 

Đối với cô ấy mà nói, chỉ cần có thể ngồi trong cùng một chiếc xe, cô ấy đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.

 

Chỉ là không ngờ người đi về phía bọn họ lại là Tiêu Túc, Tiêu Túc cầm lấy chìa khóa xe ngồi vào ghế lái, nhìn thấy Tiểu Nhan ngồi ở ghế phó lái còn ngẩn người ra, sau đó vẻ mặt thản nhiên dùng khỏe mắt nhìn Hàn Thanh một cái.

 

Hàn Thanh ngồi ở đó, vẫn là dáng vẻ mặt không biểu tình như cũ.

 

Nhìn thấy Tiêu Túc đi qua đây, trong lòng anh hơi bất ngờ, nhưng mà nhớ đến cách cư xử của cậu ta mấy ngày nay, trong lòng có lẽ đã đoán được một ít.

 

“Sao anh lại đến đây?”

 

Tiểu Nhan nhìn Tiêu Túc, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, chớp chớp mắt hỏi.

 

Mặt Tiêu Túc không đổi sắc mà nói dối: “Kiệt Sâm có chuyện muốn nói với cậu Dạ, cho nên kêu tôi qua đây.”

 

Hồ), không ngờ anh ấy lại dám ngồi lên chiếc xe đó, anh ấy vừa mới mách lẻo anh Dạ, với dá vẻ dọa người như thế của anh Dạ, tôi còn nghĩ rằng ít nhất anh ấy còn muốn trốn thật xa nữa cơ Tiểu Nhan chống cằm suy nghĩ một hồi mới nói, căn bản không hề tìm ra được đầu mối khác.

 

Tiêu Túc nhìn dáng vẻ này của cô ấy, trong lòng thầm nghĩ như thế này cũng tốt, giảm bớt đi sự ngượng ngùng giữa hai người.

 

Xe đang chuẩn bị khởi động, đột nhiên Hàn Thanh lại thản nhiên mở miệng: “Tôi có vài lời muốn nói với Minh Thư.”

 

Nói xong, anh ấy mở cửa bước xuống xe. .

 

Tiểu Nhan nhìn thấy anh ấy xuống xe, trên mặt lập tức lộ vẻ căng thẳng, mắt nhìn anh ấy đẩy cửa xe, cô cũng vô thức bắt đầu động tác.

 

Đợi sau khi Hàn Thanh bước xuống xe, Tiểu Nhan cũng theo đó mà đứng bên ngoài xe, căng thẳng mà nhìn anh ấy.

 

Tiêu Túc nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy tim đau âm ỉ, cậu ngồi trên ghế lái không nhúc nhích, nhìn hai người nọ qua gương.

 

“Có chuyện gì anh đợi về rồi mới nói đi, bây giờ Minh Thư chắc chắn là đang có rất nhiều lời muốn nói với anh Dạ, anh qua đó…..

 

có làm phiền đến bọn họ hay không?”

 

Ánh mắt Hàn Thanh hờ hững nhìn cô ấy một cái, lạnh giọng mở miệng: “Có lẽ sẽ không, trong xe còn một người nữa.”

 

Tiểu Nhan: “…”

 

Cô cảm thấy hơi khổ não cắn môi dưới, không biết nên khuyên Hàn Thanh ở lại như thế nào, rõ ràng lúc nãy anh ấy đã ngồi lên rồi mà, tại sao đang yên đang lành lại muốn qua đó rồi? Nhưng mà cô lại không nói ra được lý do nào khác để khuyên Hàn Thanh qua đây.

 

Hơn nữa cho dù bây giờ cô cũng qua đó, bên đó có lẽ cũng không ngồi được nữa.

 

Gắng gượng chen chúc một chút còn được, nhưng cô cũng không thể cùng Hàn Minh Thư chen chúc ở phía sau phải không? Nếu như thế thì…..

 

ánh mắt của anh Dạ có lẽ đủ để giết chết cô.

 

Vào lúc Tiểu Nhan đang do dự giằng co, Hàn Thanh đã bước về phía trước, cô sốt ruột đến nỗi góc áo cũng sắp bị xé tả tơi rồi.

 

Đột nhiên chiếc xe trước mắt như tên rời khỏi dây cung mà lái đi mất, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tung tích.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv