“Được.”
Tiểu Nhan lập tức quay người đi lấy đồ.
Hàn Thanh vẫn luôn ngồi yên đọc sách, lúc này rốt cuộc cũng buông sách xuống, ngẩng đầu.
“Tôi đi cũng đi theo các người.”
Hàn Minh Thư đương nhiên không ngăn cản anh ấy, dù sao cũng là anh trai của mình, Dạ Âu Thần cũng xem như là em rể của anh ấy, lần này anh ấy đi cũng rất bình thường. Mời đọc truyện trên truyen99.net Tiêu Túc nghe thấy tiếng của Hàn Thanh, mới nhớ trong phòng này vẫn có một nhân vật như vậy.
Nếu như anh ấy không mở miệng nói chuyện, Tiêu Túc cũng đã quên mất anh ấy vẫn ở trong phòng rồi.
Vừa nghĩ đến Tiểu Nhan thích anh ấy, ánh mắt Tiêu Túc nhìn anh ấy lại thêm một chút hứng thú.
Nhưng mà, bây giờ vẫn là bỏ qua chuyện tình cảm này mà đi tìm cậu chủ Dạ trước đã, để ngăn cản những chuyện này xảy ra, cậu ta không thể nào nghĩ đến những chuyện khác được nữa.
Một đoàn người đã thu xếp xong đi thẳng ra cửa, lúc đi đến khách sạn, lại phát hiện trong phòng trống rỗng, không có người nào.
Hàn Minh Thư nhíu mày, không nói gì.
Súng liên thanh của Tiểu Nhan lại bắt đầu luyên thuyên: “Người đâu? Tiều TÚC anh thật không đáng nhờ cậy mà, anh không phải nói cậu chủ Dạ đang ở khách sạn sao? Sao giờ không thấy ai thế hả?”
Lúc Tiểu Nhan nói những lời này, vẫn là tương đối kiềm chế rồi. Nếu như không phải là Hàn Than đang ở đây, chắc cô ấy còn nói hơn cả thế nữa.
Cũng không biết tại sao, đối mặt với Tiêu Túc, liền muốn bắt nạt cậu ta.
Tiểu Nhan cũng tự cảm thấy khó hiểu, hình như hai người không có thân quen đến thế đâu.
Tiêu Túc lại bị Tiểu Nhan nói cho một tràng, cũng không dám cãi lại cô ấy, chỉ có thể nói: “Trước khi chúng ta đi, cậu chủ Dạ thực sự ở đây, nhưng mà theo như lúc này thì xem ra.”
Hàn Minh Thư nhìn xung quanh, đột nhiên nói: “Các người có phải là có hẹn thời gian không?”
Tiêu Túc ngơ ra một lát, sau đó gật đâu.
“Vậy thì chắc anh ấy đã phát hiện ra, trước khi chúng ta đi thì đã rời đi trước rồi.”
Tiêu túc: “…”
Nghĩ kỹ lại thì cô chủ nói cũng đúng, cậu chủ Dạ là một người rất thông minh, trong khoảng thời gian mà Tiêu Túc chưa quay lại, cũng không gọi điện thoại thông báo tình hình cho anh, thì chỉ có một khả năng. Chính là Tiêu Túc bị một tình huống đặc biệt nào đó giữ chân rồi.
Mà tình huống đặc biệt này cũng rất dễ đoán, ngoại trừ Hàn Minh Thư thì không có ai khác.
Vì vậy sau khi Dạ Âu Thần đã đoán ra được việc này, liền lập tức rời đi.
“Bây giờ lập tức đưa chúng tôi đến nơi các người hai đến đi.”
Hàn Minh Thư suy nghĩ trong chốc lát, quyết định.
“Được, đi theo tôi.”
Tiêu Túc cũng không hề chần chừ, nhanh chóng xay người đưa ba người rời khỏi khách sạn.
Đoàn người vừa đi xuống dưới lầu, điện thoại của Tiêu Túc liền vang lên, Hàn Minh Thư liền nhìn sang cậu ta: “Điện thoại anh kêu kìa.”
Tiêu Túc lấy điện thoại mở ra, là Kiệt Sâm chia sẻ vị trí cho cậu ta, nhưng lại không hề có chút chữ nào, cũng không gửi âm thanh, chỉ chia sẻ vị trí.
Tiểu Nhan đứng gần Tiêu Túc nhất, sau khi nhìn thấy màn hình điện thoại, lập tức hô lên một tiếng: “Minh Thư, có người chia sẻ vị trí cho anh ấy, nhưng mà cái tên này…
Kiệt Sâm, là ai vậy?”
Kiệt Sâm? Hàn Minh Thư cũng không biết người này, vì vậy mọi người chỉ có thể dồn ánh mắt vào Tiêu Túc.
Lúc này Tiêu Túc mới mở miệng gửi thích: “Kiệt Sâm chính là vị bác sĩ đang điều trị cho cậu chủ Dạ gần đây, trước đây anh ấy là bạn tốt của cậu chủ Dạ, nhưng mà sau này lại lại ra nước ngoài để học thêm rồi.”
“Đi theo anh ấy!”
Không ngờ Hàn Thanh vẫn luôn hạ thấp sự tồn tại của mình lại nói ra một câu.