Rõ ràng là cuối năm, nhưng trong nhà lại vắng ngắt.
Hàn Minh Thư vô cùng sầu não, cúi đầu khẽ sờ bụng mình, nói khẽ: “Cục cưng ơi cục cưng, bây giờ chỉ có con ở với mẹ.”
“Hôm nay lại muốn tiếp tục? Không phải tôi đã bảo cậu nghỉ ngơi hai hôm rồi sao?”
Kiệt Sâm vô cùng bất đắc dĩ nhìn Dạ Âu Thần đang đứng trước mặt anh ấy, làm một người bạn tốt, anh ấy không thể không khuyên nhủ hết lần này đến lần khác.
Hy vọng bạn tốt của mình có thể điều trị thận trọng hơn, đừng lúc nào cũng mạo hiểm như vậy.
“Ừm, tiếp tục.”
Vẻ mặt và giọng nói của Dạ Âu Thần đều nhàn nhạt, không có gì thay đổi, nếu như không phải khuôn mặt nhợt nhạt kia thì anh ấy đã cho rằng anh chỉ là một người bình thường.
Kiệt Sâm không nhịn được chế nhạo: “Cậu cho rằng mỗi ngày đều như vậy sẽ có ích?”
“Không phải cậu đề nghị sao?”
Dạ Âu Thần ngước mắt, ánh mắt mang theo ý lạnh rơi vào trên người anh ấy.
Mặc dù hai người là bạn tốt nhưng Kiệt Sâm vẫn luôn sợ hãi Dạ Âu Thần, dù sao vẻ bề ngoài cả anh cũng tràn đầy quyền lực.
Anh ấy cảm thấy, mình vẫn nên khuất phục thôi.
“Bỏ đi.”
Anh ấy nhận mệnh không khuyên nhủ anh nữa, làm bạn tốt nhiều năm, anh ấy biết mình không thể khuyên nổi được Dạ Âu Thần, chỉ có thể ở bên cạnh anh nhiều hơn một chút.
Lúc kết thúc, Dạ Âu Thần lạnh đến tái mặt, sắc mặt còn khó coi hơn lúc trước một chút, nhưng mà vẫn không có gì tiến triển.
Trên đường về, Tiêu Túc nhìn thấy sắc mặt của anh như vậy thì không nhịn được hỏi: “Cậu Dạ, nếu cứ tiếp tục như vầy, lúc trở về sẽ bị mợ chủ phát hiện mất.”
“Vậy thì không về nữa.”
Dạ Âu Thần thản nhiên nói.
Tiêu Túc: “…
Không quay về? Nhỡ đâu mợ chủ hỏi, còn cả cậu chủ nhỏ….”
“Gần đây công ty có nhiều việc, nơi này không phải trong nước, không có cái gì gọi là tết xuân, ban ngày tôi còn phải xử lý chuyện của công ty, ban đêm còn phải nghi oi.”
Mặc dù nói như vậy rất tàn nhẫn, nhưng mà…
Chuyện cấp bách bây giờ anh phải làm là khôi phục trí nhớ.
Thế nhưng anh lại không muốn để cho Hàn Minh Thư lo lắng.
Nếu để cho cô biết mình dùng phương pháp như vậy, với tính cách của người phụ nữ kia, chắc chắn cô sẽ không để cho anh làm, đến lúc đó sẽ nói, anh có khôi phục trí nhớ hay không cũng không quan trọng.
Tiêu Túc thấy anh tìm lý do quá kém, cậu ta khẽ liếm cánh môi khô khốc, khó khăn lên tiếng: “Cho dù công việc có bận rộn thế nào, cũng không thể. Không trở về nhà chứ?”
“Hử?”
Dạ Âu Thần nhíu mày, khẽ nheo mắt lại: “Cậu có dị nghị?”
Đối mắt với ánh mắt sắc bén lạnh như băng của anh, Tiêu Túc rụt cổ một cái: “Không có, Tiêu Túc làm sao dám có dị nghị được, chỉ là tôi….
Tôi thay cậu Dạ nghĩ biện pháp hoàn mỹ hơn mà thôi, dù sao nếu ngày nào ng không trở về nhà, chắc chắn mợ chủ sẽ phát hiện ra điều bất thường”
“Vậy cậu có biện pháp gì tốt hơn không?”
“…Không có.”
“Vậy thì cứ làm theo lời tôi nói đi, có thể tránh được ngày nào hay ngày đó.”
Nói không chừng, qua hai ngày nữa trí nhớ của anh sẽ được khôi phục hoàn toàn, đến lúc đó…
Cho dù Hàn Minh Thư có muốn ngăn cản anh, anh cũng không cần phải lo lắng.