Tiểu Nhan mặc kệ anh ấy có tâm lý gì, dù sao cô cũng đã tìm thấy cách để theo đuổi anh ấy, đoán chừng chiêu này có thể bách phát bách trúng, cô ấy cảm thấy hy vọng vô hạn ở tương lai.
“Đừng làm mấy thứ này nữa, bây giờ tay của cô không thể chạm vào nước được.”
Tiểu Nhan khéo léo gật đầu: “Được.”
Giao phó xong, Hàn Thanh quay người chuẩn bị rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh ấy, Tiểu Nhan không nhịn được gọi anh ấy lại: “Chờ một chút.”
Hàn Thanh dừng bước: “Còn có việc?”
Tiểu Nhan cắn môi đỏ, bối rối trong chốc lát rồi do dự mở miệng: “Tối qua, có phải anh….”
“Không có…”
“Tôi còn chưa nói là cái gì, tại sao anh lại….”
Bộ dạng trả lời này, chẳng phỉa có cảm giác giấu đầu lòi đuôi sao? Chẳng lẽ những chuyện xảy ra trong tối qua không phải là mơ, mà là thực sự xảy ra.
Nhưng mà lời nói tiếp theo của Hàn Thanh giống như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống.
“Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, nhưng cho dù cô nói thế nào thì cũng đều là không có, sẽ không, không có khả năng”
Tiểu Nhan: “…..”
“Chuyện trước đó tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, đừng có ôm cái suy nghĩ không thiết thực, đêm tâm tư của cô….
Chuyển sang người khác đi.”
“Tôi thích đặt tâm trí của mình vào ai là quyền của tôi, anh có thể không thích tôi, nhưng anh không có quyền…
quản tôi thích ai đâu chứ? Anh nói không có thì chính là không có, dù sao tôi cũng đã quyết định rồi.”
Quyết định?
Nghe thấy hai chữ này, Hàn Thanh vô thức muốn hỏi quyết định này là cái gì.
Nhưng khi anh ấy chuẩn bị mở miệng thì lại cảm thấy mình hỏi vấn đề này thì có hơi không hợp lý, cho nên không nói vì nữa.
“Tùy cô.”
Anh ấy vứt lại hai chữ sau đó rời đi.
Tiểu Nhan lại không có chút gì là đau khổ, chờ anh đi xong, cô ấy cúi đầu nhìn miếng băng dán cá nhân trên tay mình, cảm thấy rất vui vẻ.
Cô ấy suy nghĩ, cũng đi theo ra khỏi phòng bếp, sau đó trở về phòng cầm lấy điện thoại.
Lúc Tiểu Nhan đi vào phòng, Hàn Minh Thư đang nói chuyện với Đậu Nành.
Thấy Tiểu Nhan đi vào, Đậu Nành kêu một tiếng: “Dì Tiểu Nhan.”
“Ý, Đậu Nành, cháu về rồi sao?”
“Dạ!” Đậu Nành nghiêng đầu: “Dì Tiểu Nhan, cháu nghe nói dì bị sốt, dì đã đỡ chưa?”
“Dì không sao rồi.”
Thế mà cô ấy lại phát sốt? Tại sao bản thân cô ấy lại không biết chuyện này? Cho nên biểu hiện vừa nãy của Tiêu Túc là thực sự muốn giúp cô đo nhiệt độ?
Cho nên, là cô ấy hiểu lầm sao? Mời đọc truyện trên truyen99.net “Bỏ đi, dù sao thì cũng xảy ra rồi, hiểu lầm thì hiểu lầm”
Tiểu Nhan không có thời gian quan tâm Hàn Minh Thư và Đậu Nành, cô ấy vội vàng chạy đến ngồi bên tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại của mình chụp ngón tay mình.
“Tay cậu bị sao vậy?”
Lúc này Hàn Minh Thư mới chú ý đến ngón tay cô ấy được dán một cái băng cá nhân, mơ hồ còn nhìn thấy một chút máu đỏ. Lúc này cô nhíu mày hỏi.
“Hì gì, không sao, chỉ bị thương nhẹ một chút thôi.”