“Tôi mặc kệ, dù sao anh cũng chính là bỏ rơi tôi, tôi phải tìm anh tính số!”
Tiểu Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt, giận quá hoá liều, anh đã từ chối mình rồi, cô ở trong mơ còn hôn anh, không quá đáng chứ?
Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan nhếch môi sáp lại Hàn Thanh.
Hàn Thanh mặt vừa biến sắc, chưa che mặt, đôi môi mềm mại đã in lên mặt anh. “A a a, không được tránh!” Tiểu Nhan không hòn được như ý nguyện, tức giận hét lớn, sau đó lại hôn.
Hàn Thanh giữ cắm của cô, để cô không thể tiếp tục làm loạn, lạnh giọng: “Nếu còn ồn ào, tôi đánh ngất cô đấy.”
Động tác của Tiểu Nhan dừng lại, không còn ồn ào nữa, chỉ có điều lại khôi phục lại dáng vẻ đáng thương, rưng rưng nước mắt, cô ngồi lại lên giường, vừa duỗi tay lau nước mắt vừa khóc nói: “Tôi thật sự quá thảm rồi, cho dù là hiện thực hay trong mơ, anh đều không tốt với tôi.
Cô dùng sức lau nước mắt rơi trên má, quay lưng lại.
“Anh đi đi.”
Hàn Thanh: “…
Nhìn tấm lưng nhỏ gầy của cô co lại, Hàn Thanh trong chốc lát không biết nên nói gì, chỉ có thể thở dài nói: “ Cô nằm lại, đắp chăn tử tế, tôi sẽ đi.”
Tiểu Nhan ngồi yên, mãi đến khi Hàn Thanh tới kéo tay cô, cô mới như vỡ oà thét lên: “Anh đừng vào trong giấc mơ của tôi nữa có được không? Tôi bảo anh đi đi, ai cho anh quan tâm tôi? Đừng ở đây làm bộ làm tịch nữa, ban ngày anh bỏ rơi tôi Lúc đó không phải rất vui sao? Bây giờ anh tới giả vờ cho ai xem?”
Nghe xong, ánh mắt của Hàn Thanh bỗng lạnh đi một chút, nhìn khiến Tiểu Nhan vô cùng sợ hãi.
Đây không phải mơ sao? Sao cảm giác Hàn Thanh cho cô chân thực như vậy? Lẽ nào Hàn Thanh kiêu ngạo vào trong mơ của cô cũng không thể chịu được sự sắp xếp và khống chế suy nghĩ của cô sao?
Đây cũng lợi hại quá rồi đấy?
Tiểu Nhan lập tức không dám nói nữa.
“Tôi chưa đi.”
Hàn Thanh chợp mắt, lạnh giọng trả lời cô một câu.
Tiểu Nhan sững tại chỗ: “Chưa, chưa đi? Đây…sao có thể? Anh, anh lừa tôi!!”
Cô đột ngột lớn tiếng, vẻ mặt không thể tin được: “Rõ ràng lúc nhân viên phục vụ tới nói với tôi, nói anh đi không hề quay đầu lại!”
Khi đó cô cảm thấy rất buồn, anh lại đến đợi cũng không muốn đợi mình về, vậy anh ấy nhất định là không thích mình, còn vô cùng ghét mình Nhưng bây giờ, anh lại nói với mình, anh ấy không đi.
Đây sao có Anh ấy không đi, vậy anh ấy đã đi đâu?
Chỉ có điều vấn đề đăng sau Tiểu Nhan vốn không kịp hỏi, bởi vì sau khi cô nói những lời này, Hàn Thanh mới ý thức được bản thân vừa mới nói gì, anh nhắm mắt, đặt Tiểu Nhan lên giường đắp chắn cẩn thận.
“Cô mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi.”
Tiểu Nhan vẫn muốn tiếp tục vùng vẫy, nhưng có lẽ là do di chứng của cơn sốt, cô lại thật sự mệt rồi, hơn nữa mí mắt cũng ngày càng nặng.
Cô cưỡng chế ý nghĩ nhắm mắt lại, vừa tự lẩm bẩm: “Không, anh nói rõ ràng cho tôi…”
“Không nói rõ ràng, thì anh đừng nghĩ tới đi..…. Tiểu Nhan nằm lấy tay áo không muốn buông ra.
Nói tới cuối cùng, giọng của cô ngày càng yếu, ngày càng nhỏ, sức nằm tay áo anh cũng dần dần biến mất rồi.
Sau khi Hàn Thanh nhìn thấy cô ngủ như mong muốn, mới thở dài một hơi, vuốt áo bị cô làm nhăn, sau đó mới ra khỏi phòng.
Lúc Hàn Thanh ra ngoài, đúng lúc gặp phải Hàn Minh Thư.
Khi ánh mắt hai anh em chạm nhau, trong ánh mắt Hàn Minh Thư đem theo ngờ vực và thăm dò. Ánh mắt này… Hàn Thanh đột nhiên không xác định được cô đến từ lúc nào, tất cả những chuyện xảy ra trong phòng vừa rồi cô đã thấy được bao nhiêu, còn nghe thấy được bao nhiêu. Chỉ có điều, anh vẫn chưa có ý muốn giải thích, nhếch môi sau đó nói với Hàn Minh Thư: “Nghỉ ngơi sớm đi, bác sĩ đã đi rồi.” “Ừm.”