Dù sao tối qua mới nhìn thấy đứa cháu đích tôn của mình, còn chưa nói được mấy câu thì ông đã té xỉu.
Mà mình thì sao? Nếu như không đi được, hẳn ông ta cũng sẽ rất vui đi. Nhìn dáng vẻ vô tư của Hàn Minh Thư, chú Vu sở sở mũi có chút ngượng ngùng, giải thích: Cô Tôn, tôi biết cô nghĩ gì, nhưng hiện tại mức độ chấp nhận của lão gia rất cao, theo ý kiến của tôi thì ông ấy Hiểu biết nhiều năm như vậy, cho dù vốn là không muốn, nhưng hiện tại ông ấy cũng đã nghĩ sẽ nhận người cháu ngoại, con rể này. Chỉ là hiện tại ông ấy sĩ diện cao không bỏ qua được, cho nên Hàn Minh Thư cười nhẹ: “Chú Vu không cần nói nữa, chuyện này cháu đều biết.”
Chú Vu gật đầu vui mừng.
Đúng vậy, thái độ của cô Tôn đối với ông cụ có thể nhìn ra được, mặc dù thái độ của ông cụ rất tệ nhưng cô Tôn đối với ông vẫn tôn trọng như trước.
Xét về tính cách thì cô Tôn này thật đáng quý.
“Tuy nhiên, cháu không thể quyết định họ sẽ đi hay ở, vậy nên phải nhờ chú Vu tự mình đi hỏi. Nếu họ không muốn đi, thì cháu cũng không thể ép họ đi được.”
Vu Ba vội vàng gật đầu: “Điều ấy đúng là thật, để tự tôi đến hỏi.”
“Được.”
Cuối cùng, Hàn Minh Thư quay vào phòng chăm sóc Tiểu Nhan, một lúc sau, Đậu Nành đến tìm cô.
“Mẹ, mẹ không đến nhà ông ngoại với Đậu Nành sao?”
Đây là câu hỏi đầu tiên sau khi Đậu Nành bước vào. Hỏi xong Đậu Nành mới nhận thấy khuôn mặt của Tiểu Nhan nằm trên giường không ổn, vì thế chao ôi một tiếng nói: “Mẹ ơi, dì Tiểu Nhan bị sao vậy?”
Lúc trước ai cũng nghĩ Tiểu Nhan chỉ say rượu nên không có chuyện gì to tát.
Nhưng bây giờ…
Hàn Minh Thư lại thay khăn ướt cho cô ấy rồi nói: “Dì Tiểu Nhan nhà con bị sốt nên không khỏe. Mẹ không thể đi được.”Đậu Nành: “…”
“Vậy nên mẹ không thể đi với con đến nhà ông ngoại Tầng. Nếu con muốn đi thì đi cùng với ba con ấy.”
Nghe thấy thế, cái mũi nhỏ của Đậu Nành nhắn lại: “Nhưng mà ba không chịu.”
Động tác tay của Hàn Minh Thư dừng lại: “Từ chối?”
Điều này …
thật kỳ lạ.
Nhưng nghĩ lại thì cũng bình thường thôi, hiện tại anh ấy không nghĩ gặp nhà họ Uất Trì là có thể tháo gỡ được khúc mắt.
“Vậy thì còn phải làm sao bây giờ? Muốn đi gặp ông ngoại sao? Muốn đi có thể nhờ chủ Vụ đưa tới đón, tối nay để ba đón về nhà.”
Đậu Nành làm trò nghiêm túc suy nghĩ trước mặt cô: “Vậy thì Đậu Nành phải đi. Ông ngoại lúc nào cũng cô đơn ở nhà một mình, dì Tiểu Nhan phiền mẹ chăm sóc nha.”
“Được rồi.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư mỉm cười, đưa tay ra véo cái má phúng phính của Đậu Nành: “Đậu Nành ngoan, đi thăm ông ngoại Tầng đi, nhớ phải tạo thật nhiều thiện cảm cho mẹ đó, cực kì nhiều vào nha. Lúc đó có thể trở thành người một nhà vui vẻ ăn cơm rồi.”
Khi đó, chỉ cần mọi người vui vẻ bên nhau, mỗi ngày đều có thể là bữa tối sum họp đêm giao.
thừa.
Cần gì phải để ý hội họp ngày một ngày hai?
Đậu Nành nghe thế gật đầu nặng nề.
“Mẹ ơi yên tâm đi, Đậu Nành nhất định sẽ thay mẹ tạo hào cảm nhiều đến chật ních!” Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút, khả năng Đậu Nành mê hoặc mấy người lớn trong nhà thật sự không thể xem thường. Thằng nhóc này tuy còn nhỏ nhưng tâm tư lại trong sáng, hơn nữa còn tinh ranh quỷ quái. Hàn Minh Thư không có bất kỳ cơ hội đặc biệt nào trong đời, nhưng sự tồn tại của Đậu Nành dường như khiến cô mở lòng. Cần phải nói rằng Đậu Nành chính là người mở lòng. Lúc Vu Ba đón Đậu Nành rời đi, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, vốn dĩ ông chủ muốn gặp đứa cháu ngoại này của mình, hôm đó biết được mình có cháu ngoại, hơn nữa còn lớn như thế này, ông vô cùng kích động.